Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 467

Chương 467 - Chương 467 -

An Tri Hạ? Cô giáo tiểu An!

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bọn họ đã từng nghe qua, đó không phải là nhà biên kịch thiên tài chỉ mất hơn nửa năm đã đưa đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ đứng đầu giới biểu diễn, sau đó chuyển công tác đến đoàn biểu diễn Hoa Thắng hay sao? Không phải nói người đó là một ông lão đầu trọc râu bạc, sao lại là cô gái xinh đẹp còn nhỏ tuổi hơn cả bọn họ vậy?

Tài mạo song toàn chỉ là nhân vật được xây dựng trong phim thôi!

Người này chắc chắn là cháu gái của thầy An, hoặc cô gái này có gia thế lớn, có thể dùng tiền và quyền trói buộc nhà biên kịch tài hoa hơn người can tâm tình nguyên làm tay súng của cô!

Bọn họ đều có cùng suy nghĩ như nhau, bàn tán vô cùng sôi nổi, không chút để tâm đến lời nói của người trên sân khấu. Thậm chí có người còn thừa dịp giễu cợt nói: "Cô mau đi xuống đi!"

"Đây là cuộc thi đấu biểu diễn theo đoàn mùa xuân chứ không phải nhà của cô!"

"Có tiền có quyền cũng không thể ngông cuồng đến thế chứ, yêu cầu chúng tôi nghe lời chỉ huy của cô? Để cô có chút công trạng ư?"

Chỉ có điều Hoa Thắng và đoàn trưởng của bảy đoàn biểu diễn khác đều đã từng gặp An Tri Hạ, dưới cái gật đầu xác nhận của đoàn trưởng, các diễn viên đều sôi nổi nói: "Cô giáo tiểu An xinh đẹp, chúng tôi ủng hộ cô!"

"Cô giáo tiểu An của chúng tôi tài mạo song tuyệt, giá trị nhan sắc đứng đầu thủ đô!"

"Cô giáo tiểu An giỏi nhất, chúng tôi nghe theo chỉ huy của cô!"

Âm thanh đều đặn của tám đoàn biểu diễn lấn át đi sự hâm mộ ghen ghét đố kỵ của những người khác.

Nhưng mấy lão già trên sân khấu vẫn luôn vui sướng khi người gặp họa, hơi nghiêng đầu nhìn về phía An Tri Hạ, muốn thấy vẻ mặt lúng túng khó xử khi bị người dưới sân khấu gào thét hiện lên trên gương mặt trắng sứ, nhưng thật đáng tiếc gương mặt đó vẫn lạnh lùng như cũ, vươn tay cầm lấy micro, giọng nói sắc bén lại một lần nữa lan khắp trường quay truyền hình, thành công ngăn lại âm thanh ồn ào của mọi người.

"Lần này thật may mắn được đoàn kịch mời đến làm biên đạo của cuộc thi biểu diễn theo đoàn mùa xuân, cũng rất cảm ơn đạo diễn Hồ và sự phối hợp các của đồng chí trong ban tổ chức." An Tri Hạ lạnh lùng nghiêm túc nói: "Hôm qua các đồng chí trong ban tổ chức đã vất vả cả ngày trời để quan sát ghi hình, chọn ra hai mươi hai tiết mục biểu diễn chính thức. Tôi hy vọng các bạn sẽ trân trọng cơ hội lần này, cũng đừng vì việc bộc lộ được chút tài năng mà tự mãn.

Tôi cũng rất nghiêm túc nói cho các bạn biết, không có một tiết mục nào của các bạn đáp ứng được tiêu chí của chúng tôi, cho nên mọi người cần phải thay đổi lại hình thức thi đấu đoàn đội, trong thời gian ngắn bổ sung kỹ thuật biểu diễn lố lăng, kịch bản khô khan, kỹ thuật ca hát không đạt tiêu chuẩn, động tác vũ đạo đơn điệu cứng ngắc của các bạn.

Trong thời gian nửa tháng, ban tổ chức chúng tôi ngoại trừ thích nghi với hình thức thi đấu mới, cũng sẽ tỉ mỉ xem xét các màn trình diễn của các bạn. Hy vọng mọi người có thể cố gắng hết mình, để tất cả các các đoàn biểu diễn bị loại khỏi cuộc thi có thể thấy lý do tại sao bạn được chọn!"

"Cô giáo tiểu An, cô dựa vào điều gì mà nói rằng không có ai trong chúng tôi đạt được tiêu chuẩn của các người? Có thể nói những đoàn biểu diễn của chúng tôi ở đây là những đoàn biểu diễn tốt nhất Hạ Hoa, nếu như chúng tôi không thích hợp, vậy thì nước ta cũng không còn ai!" Một đồng chí nữ xinh đẹp đứng dậy, giọng nói vô cùng trong trẻo chất vấn. Cô ta vừa dứt lời, những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo.

"Cô giáo tiểu An, cô hiểu cái gì gọi là nghệ thuật không?"

"Nghệ thuật chính là phải biểu đạt ra bên ngoài, chứ không phải vẻ phù phiếm hoa mỹ bên ngoài!"

An Tri Hạ nhíu mày nhìn qua, mặc dù người phụ nữ đó đứng ở xa và trong một vùng tối hơn, nhưng cô vẫn dùng siêu thị để thu thập thông tin trên thẻ thông hành của cô ta.

Bình Luận (0)
Comment