Trong khu tập thể quận Triệu Dương, bà cụ Khương vẫn vác theo cái túi như cũ, mặc quần áo cũ chuẩn bị ra ngoài.
"Bà nội, sao hai tháng nay ngày nào bà cũng ra ngoài mà không cho ai đi theo vậy?" Khương Sĩ Minh đỗ xe máy trong sân, có chút oán giận nói: "Hơn nữa bà nhìn thấy đại bảo bối nhà mình tới, cũng không thèm liếc mắt một cái, chẳng lẽ bà có bảo bối mới ở bên ngoài à?"
Bà cụ Khương run rẩy toàn thân, vẫn đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Cái gì mà mới hay không mới? Bà chiều chuộng cháu hơn hai mươi năm qua, cũng không chiều chuộng ra được một bông hoa cây cỏ nào, còn không bằng ra ngoài đi dạo thư giãn?"
"Bà đi đâu vậy, cháu đưa bà đi?" Khương Sĩ Minh có chút ngượng ngùng nói, hai tay đút trong túi quần lắc lư, theo bước đi chậm rãi của bà nội.
"Ngày nào cháu cũng bận rộn đến không thấy bóng dáng, bây giờ lại nhớ tới bà già này sao? Về nhà đi, Tiểu Trương có làm món thịt kho mà cháu thích ăn nhất, đừng cản trở bà nội ra ngoài đi dạo!"
"Mới sáng sớm cháu cũng không thể ăn món nhiều dầu mỡ như vậy, bà có thể nghiêm túc nói về lý do bà muốn tống cổ cháu đi được không?" Khương Sĩ Minh không chịu rời đi như ruồi bọ, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười xấu xa. Ngoại hình của bà đã già đi nhưng tâm tính trẻ con của bà vẫn chưa bao giờ thay đổi. Chưa kể ông nội yêu thương chiều chuộng bà từ tận đáy lòng như cháu gái, ngay cả một tiểu bối như anh ta cũng nhịn không được mà đối xử với bà nội của mình như một đứa em gái chưa lớn.
Tuy nhiên, trong mắt anh ta ẩn hiện lên một chút ảm đạm, tâm trí ai mà không lớn lên theo năm tháng? Sự ra đi của cô út đã giáng một đòn rất lớn vào bà nội, đã làm cho ký ức của bà lùi lại hơn mấy chục năm, như chưa từng có sự thay đổi nào. Dù năm tháng trôi qua, bà vẫn tưởng mình chỉ mới vừa gả vào nhà họ Khương, chỉ là không thể hiểu được tại sao mình già rồi lại còn có nhiều con cháu.
Bà lão không thể đuổi được cháu trai của mình đi, có chút khó thở nói: "Cháu sao vậy đại bảo bối, ngày thường cháu bỏ chạy không chút dấu vết, bây giờ lại muốn quản lí chuyện của bà già này? Hay là cửa hàng Hữu Nghị đã đóng cửa nên cháu không có việc gì để làm?"
Khương Sĩ Minh liên tục cầu xin sự khoan dung: "Bà ơi, bà không cho cháu đi theo thì thôi. Được rồi, cháu đi lấy đồ rồi đi làm. Trên đường đi bà nhớ cẩn thận." Anh ta quay người rời đi sau khi bà cụ Khương vui mừng đưa tiễn, đi đến khúc cua khuất liền dừng lại, lấy kính râm ra điều chỉnh góc độ, từ hình ảnh phản chiếu thấy bà lo lắng không yên tâm nhìn về hướng này tầm năm phút, sau khi xác nhận là anh ta đã rời đi, bà mới quay lại mỉm cười tiếp tục bước về phía trước.
Khương Sĩ Minh nhướng mày, bà nội của anh ta nhất định có bí mật! Anh ta đi theo bà cụ Khương một đường đến tận cổng của một nhà máy.
Bà cụ Khương vào phòng bảo vệ nói chuyện với người ta, sau đó xách cái ghế gấp gọn ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn đám người xung quanh, sau khi mọi người tan làm đã về hết, bà mới gấp cái ghế lại, cả người không vui quay người vội vã về nhà.
Khương Sĩ Minh đi theo bà, nhìn thấy bà trở về nhà, liền đi vòng vèo đi đến phòng bảo vệ.
"Xin hỏi, bà nội tôi vừa mới tới đây nói là bà làm rớt mất một chiếc ghim cài áo, bảo tôi tới đây tìm nó." Khương Sĩ Minh cười nói: "Bà nói chiếc ghim cài này rất có ý nghĩa với bà, nếu không phải tôi ngăn cản, bà nội cũng muốn tự mình đến đây tìm."
Người bảo vệ thật sự nghiêm túc cúi xuống đất tìm: "Không có, có phải chị gái nhỏ nhớ nhầm hay không? Bà ấy đi tới đi lui hai lần, không thể nào ngẫu nhiên rớt ở đây được."
"Không tìm được cũng không sao." Khương Sĩ Minh nhẹ nhàng thở dài: "Dù sao cũng chỉ để hoài niệm thôi, giữ lại cũng chỉ đau lòng."
Người bảo vệ cũng thở dài: "Chị gái lớn là người mệnh khổ, ngày nào cũng đến đây đúng giờ hơn những người trẻ tuổi tan làm trong nhà máy. Cô út của cậu còn ở đây không? Các cậu là tiểu bối cũng không biết khuyên nhủ, sao lại để bà ấy ngày nào cũng đến đây? Chúng ta nhìn đều cảm thấy đau lòng!"