Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 487

Chương 487 - Chương 487 -

"Ông à, hình như cô ấy được điều đến đài truyền hình chuẩn bị lên một kênh sóng mới, nói không chừng sau này bà sẽ thấy cô ấy trong tivi đấy." Khương Sĩ Minh đột nhiên cười nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, thật ra mọi người đã có chuẩn bị tốt, còn gì phải sợ nữa?

Hôm nào cháu dẫn mọi người đi gặp cô ấy nhé?"

"Cũng được, ông cũng muốn nhìn cô gái nhỏ này một chút." Ông lão Khương cũng thoải mái cười: "Mặc kệ con bé có phải là cô út thật không thì con bé cũng có duyên phận với nhà chúng ta! Chỉ cần con bé kia có nhân cách tốt, nhà chúng ta cũng nên gần gũi con bé nhiều hơn, đền bù cho tiếc nuối cô út ngày xưa đột ngột rời đi.

Ông và bà con cũng già rồi, không còn bao nhiêu năm nữa mà chỉ có hai đứa con trai. Người ta nói con gái là áo bông nhỏ, nhưng cô út nhà mình lại là người đòi nợ, hành hạ chúng ta suốt hơn hai mươi năm.

Hầy, thôi, vận mệnh con người là vậy! Chúng ta cứ mặc kệ vui vẻ sống thêm mấy năm, cũng coi như là trả đủ rồi đi."

Khương Sĩ Minh ngẫm lại, nhớ tính tình cô nhóc kia vốn táo bạo, ngay thẳng, bật cười nói: "Cô ấy nhất định sẽ không làm hai người thất vọng."

Trong sân viện, dây nho đã sớm khôi phục bừng bừng sức sống, phiến lá xanh biếc tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau ngăn cản ánh mặt trời, tạo thành từng mảng loang lổ. An Tri Thu tự mình sưu tập từng cục đá lớn rồi mài giũa ra thành bàn ghế, mặt trên còn có hình điêu khắc hoa mẫu đơn và chim muông vô cùng phong phú.

An Tri Hạ dọn ghế bập bênh lại đây, thảnh thơi híp mắt hưởng thụ. Cô đã dùng hai ngày xử lý tình hình ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, đã xây dựng mô hình trại chăn nuôi xong xuôi, mỗi ngày đều cung cấp một số lượng thịt trứng đủ đáp ứng yêu cầu của người tiêu dùng.

Thế nhưng mới qua một tháng, doanh số bán hàng của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị đã tăng thêm 50%, tiền thưởng cho nhân viên bán hàng cũng tăng theo, có thể sánh ngang với bách hóa Đại Lâu, vô cùng hãnh diện.

Ngày kia là thứ hai, cô phải đến đơn vị mới đưa tin, hai ngày này cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, thấy anh trai và chị dâu cầm tay nhau, tan tầm trở về nhà, cô mỉm cười chạy ra cầm túi của chị dâu treo trên tay lái xe, nhẹ hỏi: "Thịt vịt sao?"

"Chẳng có gì lừa được cái mũi của em cả." An Tri Thu cười gật đầu nói: "Gần đây có rất nhiều lãnh đạo tới ăn ở tiệm cơm quốc doanh lớn nhỏ khắp nơi nên nguyên liệu nhập vào cũng tăng nhiều gấp đôi, đủ chủng loại cả, thậm chí còn có nguyên liệu vô cùng mới mẻ được phân phối tới đây.

Đây, hôm nay anh mang về chục con vịt, định làm thành vịt hấp muối, còn cánh, cổ để dành làm đồ cúng."

Có đồ ăn ngon, An Tri Thu xào trứng gà với cà chua, dưa chuột xào thịt lợn cùng với cơm trắng và một chén súp ngô đặc.

Ăn cơm xong, An Tri Thu theo thường lệ định đi rửa bát đĩa. Xong xuôi mọi việc, bọn họ ngồi chơi hóng mát ở sân cho xuôi cơm.

An Tri Hạ suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Anh trai, chị dâu, hai người có hài lòng với công việc hiện tại không?"

"Khá tốt nha." An Tri Thu vui tươi hớn hở nói: "Mỗi ngày tiếp xúc với đồ ăn, được mọi người yêu thích món ăn của anh, cả người rất có tinh thần hăng hái!"

Phương Hồng Diệp cũng chỉ là phụ nữ, ở phương diện này tương đối thận trọng: "Công việc của bọn chị khá tốt, phúc lợi và đãi ngộ không tồi, lại không có quan hệ quá phức tạp rắc rối, chỉ là công việc như này sẽ kéo dài cả đời khiến chị muốn thay đổi phương thức khác."

An Tri Thu sửng sốt, nhìn vợ rồi lại nhìn em gái, hiểu rõ ý tứ của hai người, cũng nghiêm túc suy nghĩ nói: "Người xưa nói quân tử xa nhà bếp, thật ra muốn biểu đạt rằng đã là đàn ông thì phải có chí tiến thủ, không bị phòng bếp quấn chân không nỡ rời đi.

Con người anh không có chí hướng quá lớn nhưng nếu có thể cống hiến cho quốc gia và người dân thì anh hoàn toàn nguyện ý."

Bình Luận (0)
Comment