Cô gái chỉ mới hai mươi tuổi, chưa tiếp xúc nhiều với thế giới, đôi mắt đảo từ trái sang phải, giả vờ sợ hãi nhưng lại tỏa ra sự tham vọng. Cô đã thấy qua rất nhiều người như vậy, họ rụt rè, sợ bị bắt nạt, dễ dàng thỏa hiệp để tự vệ và tạo dựng sự uy tín cho bản thân. Trước đây có quá nhiều trường hợp, chó cắn không sủa, đáng trách nhưng cũng rất đáng thương!
Cô gái nhỏ bị dọa đến mức run sợ , vẫn là một nam đồng chí không nhịn được, tức giận bước ra: "Chủ nhiệm Tiểu An, cô đúng thật là cậy mình có chức cao, ngay từ khi mới đến đây cô đã bắt đầu gây rắc rối cho những người học việc như chúng tôi. Chúng tôi là người học việc thì không có nghĩa là chúng tôi thua kém người khác, lãnh đạo đã sắp xếp công việc rồi, không phải chúng tôi cần hoàn thành công việc của mình trước hay sao? Ở đài truyền hình có nhiều người như vậy, công việc thực sự quá nhiều. Chúng tôi không lấy của cô một xu, không giúp cô làm việc, lãnh đạo cũng sẽ không nói nhiều."
"Có người đảm bảo với mấy người là mấy người sẽ trở thành nhân viên chính thức, vậy nên mấy người mới tự tin nói như vậy sao?" Cô khoanh tay nhướng mày nói.
Khí thế của nam đồng chí kia bị cô áp đảo, nhưng anh ta vẫn cứng cổ nói: "Chúng tôi đều là những người học việc, chúng tôi hàng ngày đều tận tâm làm việc, lãnh đạo nhìn thấy điều đó nhất định sẽ không vì điều này mà gây khó dễ cho chúng tôi lên nhân viên chính thức được. Cô không thể vơ đũa cả nắm như vậy."
"Kênh nước ngoài là do các lãnh đạo lớn đứng tên lập ra. Với tư cách là những người cầm bát cơm sắt, mọi người chỉ có thể phục tùng một cách vô điều kiện. Như thế nào mà mấy người đến đây còn muốn kén cá chọn canh nữa? Có phải cảm thấy ở đây rất bẩn thỉu và hôi hám nên không muốn làm đúng không? Hoặc cũng có thể ai đó đang ở đằng sau chống lưng cho mấy người nên mấy người mới làm tôi mất mặt như vậy?"
An Tri Hạ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm, lát nữa mấy người giúp tôi dọn dẹp thì cũng đã muộn rồi. Tôi sẽ đi hỏi lãnh đạo đài truyền hình, nếu một người học việc ngay cả những mệnh lệnh cơ bản nhất cũng không thực hiện được thì có cần thiết phải ở lại hay không? Đừng ở đấy mà tự coi trời bằng vung, ai nói cũng không chịu nghe."
"Tôi, chủ nhiệm Tiểu An, tôi sẽ giúp cô dọn dẹp." Hai thanh niên cầm chổi và xẻng hốt rác nhanh chóng đi tới, chào hỏi xong liền nín thở đi lên dọn dẹp.
Thấy vậy, hai người trước mặt An Tri Hạ tỏ vẻ mặt khó coi quay lại đi lấy dụng cụ đi lau chùi.
Tận dụng thời gian rảnh rỗi này, An Tri Hạ chắp tay đi dạo quanh tòa nhà, thăm quan từng phòng. Khi mọi người nhìn thấy cô đều nở nụ cười giả tạo chào hỏi, mọi người bắt đầu công việc của mình, liếc nhìn cô một cái, cảm thấy Chủ nhiệm Tiểu An không phải là người mặt dày bình thường. Không nhìn ra mọi người đều không chào đón cô đến đây, bí mật loại trừ cô sao? Nếu là người bình thường, hoặc là mấy đồng chí già chẳng phải sẽ tức giận đến mức xắn tay áo bỏ đi sao?
Cô hành động như không có chuyện gì xảy ra, tuần tra trường quay như một ông chủ lớn.
Mọi người đều vui vẻ thể hiện hết khả năng của mình, chuẩn bị dùng nghiệp vụ chuyên nghiệp của bản thân để làm cô phải kinh sợ. Đài truyền hình được coi là một bộ phận nằm trong nửa vòng tròn, mọi người đều nắm rõ thông tin chủ nhiệm Tiểu An xuất thân từ đâu.
Sau khi đạt được giải vàng trong cuộc thi đấu biểu diễn theo đoàn mùa xuân lại đến đài truyền hình làm chủ nhiệm! Ôi, biên kịch thiên tài gì mà lại một mình điều hành cuộc thi diễn xuất thế này, à, ở độ tuổi này rồi mà cô mới tốt nghiệp cấp 3 phải không? Làm sao một người có ít kinh nghiệm lại có thể viết được nhiều tác phẩm tuyệt vời như vậy? Nhìn làn da mềm mại, dáng vẻ kiêu ngạo của cô, chắc chắn cô là con gái của một gia đình giàu có nào đó, cô dùng tiền để mua ý tưởng của người khác mà không cảm thấy xấu hổ sao, không biết cô đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền để xây dựng danh tiếng cho mình?
Chuyện như vậy bọn họ đều đã thấy nhiều!
Hạ Hạ: Than ôi, người đẹp thật đúng là phiền toái, luôn bị cho là giả nai, cô xinh đẹp, chẳng lẽ như vậy thì không có thực lực sao?