Trưởng đài nghe xong lại nắm chặt tay, tỏ vẻ khó chịu: "Kinh phí trong đài quả thực không đủ, nhưng cũng không khoa trương đến mức này, ít nhất ngoại trừ thiết bị ra, những thứ khác còn có thể mua được."
"Trưởng ban Tiểu An, cô còn trẻ có thể chưa trải sự đời, tuy tôi là trưởng đài nhưng không phải lúc nào ở đài cũng thuận buồm xuôi gió. Phát thanh viên, biên đạo, đạo diễn của từng kênh đều có người chống lưng lớn bé khác nhau, bọn họ thường xuyên cáu gắt, giữa các kênh xảy ra tranh cãi vì chút ít chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc phát sóng chính thức của chương trình truyền hình, lãnh đạo chúng tôi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Chỉ là chúng tôi không ngờ họ lại làm ra những việc xấu hổ và thiếu tư cách như vậy."
An Tri Hạ đã hiểu, trưởng đài có thể tỏ thái độ, có thể phất cờ hò reo ủng hộ, nhưng lại chẳng thể làm được gì với khó khăn và kinh phí trước mắt. Cô chợt nhớ tới phản ứng của mọi người khi mình đảm nhận vai trò biên đạo cho cuộc thi nhóm diễn mùa xuân. Cô đúng là có tài năng thực sự, nhưng một số người lấy địa vị và vàng bạc để nâng bản thân lên cao hơn.
Có vẻ trưởng đài ở trước mặt cô đã bò lên bằng cách đó.
Bị cô nhìn chằm chằm, trưởng đài run rẩy, lắp bắp nói: "Trưởng ban Tiểu An, sao cô lại nhìn tôi như vậy? Tôi là trưởng đài, có lý lịch vô cùng đàng hoàng, tốt nghiệp học viện điện ảnh nghiêm túc, là sinh viên có điểm cao, hoàn toàn có thể đảm nhận chức trưởng đài!"
"Tôi biết." An Tri Hạ nhướng mày: "Được rồi, dù sao tôi đã hứa sẽ phụ trách kênh nước ngoài, cũng không mong đợi sự giúp đỡ mạnh mẽ của anh, chỉ hy vọng trưởng đài có thể quản lý các kênh khác để bọn họ không làm loạn. Nếu không, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì."
Trưởng đài cay đắng gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ quản lý tốt bọn họ. Nếu ai trong số đó không muốn yên ổn ở lại đài thì sẽ điều đến đơn vị khác."
"Vậy thì tốt." An Tri Hạ cười gật đầu, "Còn phiền anh quan tâm đến việc tuyển dụng, vậy quyết định là ngày mốt, để bộ phận hậu cần lo liệu việc đặt mua đầy đủ những món đồ còn thiếu ở tầng sáu như giường, bàn ghế, tủ sách, giá đỡ, đồ làm việc, phích nước nóng,... Vì sắp mở kênh mới, lại là lãnh đạo lớn yêu cầu, nên nhất định phía trên sẽ phân bổ một khoản tiền, trưởng đài, anh phải giám sát dòng vốn, đừng để tôi phải mặt dày đi tra xét từng cấp đấy."
Sắc mặt trưởng đài không dễ nhìn cho lắm, nghiến răng nói: "Trưởng ban Tiểu An, đừng lo lắng về điều này, kinh phí dành cho kênh nước ngoài tuyệt đối được dành riêng, không nhường ai, không ai động vào."
"Vậy thì tôi xin thay mặt các đồng nghiệp tương lai của kênh nước ngoài gửi lời cảm ơn trước. Trưởng đài, anh đừng quên nói bộ phận hậu cần giao đồ đúng hẹn, đúng lúc đúng chỗ. Khi bỏ đủ tiền ra mua, nhưng đồ đạc lại được đưa tới một cách lề mề, thì không hay cho lắm."
Trưởng đài đáp ứng tất cả, ra lệnh cho trợ lý đến bộ phận hậu cần, để thu thập và di chuyển mọi thứ trong danh sách của An Tri Hạ ngoại trừ thiết bị. Sau đó anh ta chuyển điện thoại, để trợ lý gọi cho những người trên danh sách, nhằm thông báo về cuộc phỏng vấn ngày mai.
An Tri Hạ rời đài truyền hình, ngồi xe đi thẳng đến trụ sở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị quận Đông Thành, gặp được Lý Hán Khiêm.
"Ôi trời, ngọn gió nào đưa Trưởng ban Tiểu An tới đây vậy?" Lý Hán Khiêm thường ở lại trang trại chăn nuôi giám sát quá trình, hiếm khi ở trong văn phòng, lại bị An Tri Hạ chặn đường. Anh ấy mỉm cười chào cô, lấy một ít trà ngon cho cô nếm thử.
"Tự nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện*," An Tri Hạ nhấp một ngụm trà, nheo mắt nếm thử, cười nói: "Anh cũng biết tôi tiếp quản kênh nước ngoài, nhưng bầu không khí trong đài không được tốt, nội bộ vô cùng lục đục, cư xử cũng rất khó coi. Cho nên tôi định làm một mình, không cần người trong đài, cũng không trông cậy vào nguồn tài trợ trong đài."
*Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): nghĩa là khi nào có chuyện cần nhờ vả thì mới tìm tới