An Tri Hạ cười nhăn mũi về phía anh ta, nhà họ Khương tắm rửa rất thuận tiện, lúc làm cơm có thể làm nóng nước tắm, dùng van điều chỉnh nóng lạnh. Tắm qua loa, cô thay bằng bộ quần áo ở tủ đồ trong phòng.
Quần áo bà cụ Khương đặt mua cho cô đều là phong cách thục nữ. Hôm nay cô phải đi phỏng vấn, vẫn muốn tiếp tục dùng dáng vẻ bạch cốt tinh ra oai phủ đầu với người ta, kết quả là quần áo trong tủ đồ như đang chơi đùa với oai phong của cô vậy.
An Tri Hạ làm kiểu búi tóc, kẹp thêm một chiếc kẹp khảm đầy ngọc trai, mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng, mặc chiếc váy hoa nhí màu vàng dài đến mắt cá chân, bên trong có thể dễ dàng mặc một bộ đồ giữ nhiệt vải cashmere màu da, đi đôi giày cao gót năm phân màu đỏ.
Cô vẫn chỉ trang điểm nhẹ phần mắt và môi như cũ, làm cho trang phục dịu dàng hiền thục của mình thêm phần lãnh diễm thanh cao, đầy đủ khí chất!
Bữa sáng mang tới từ nhà ăn của đại viên, khá phong phú, cô ăn một cái bánh ú và một bát cháo bát bảo đặc sệt, chào hỏi với người lớn trong nhà họ Khương, mang theo túi xách ra ngoài, liền thấy Khương Sĩ Minh mặc bộ đồ da ngồi trên xe máy nghịch mũ bảo hiểm trùm kín đầu.
Thấy cô đi ra, Khương Sĩ Minh ném chiếc mũ bảo hiểm nhỏ hơn một cỡ vào lòng cô: "Đi thôi, anh đưa em đi, nhân tiện chống lưng cho em!"
An Tri Hạ cười đội mũ, nhảy lên phía sau xe, nghiêng người ôm eo anh ta.
Âm thanh của xe máy rất lớn, mặc dù Khương Sĩ Minh đã mua chiếc xe này hơn một năm, nhưng mỗi lần ra ngoài đều khiếp người trong viện dõi mắt nhìn theo.
Cả chặng đường mọi người đều chú ý đến bọn họ, thình thịch đến cổng đại viện, sau khi người gác cổng xác nhận thân phận của An Tri Hạ, đến trường quay xe máy thình thịch lần nữa.
Người trong tòa nhà nhao nhao vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, liền thấy An Tri Hạ cởi mũ bảo hiểm xuống, đưa cho người đàn ông mặc áo da. Chỉ là nhìn dáng người kia, người đàn ông này không tầm thường.
Mấy người dẫn chương trình trên kênh hâm mộ ghen tị tới mức sắp cắn vỡ răng bạc, không phải An Tri Hạ dựa vào gương mặt xinh đẹp khiến người ta phẫn nộ hay sao? Đèn vừa lên, lại không giống ai rồi?
An Tri Hạ không nói gì với Khương Sĩ Minh, chỉ nhìn theo anh trai phóng xe rời đi.
Cô xách túi lộc cộc đi lên tầng, mỗi một tầng đều vô cùng yên tĩnh. Lúc cô đến tầng sáu, đã có một nhóm người ứng tuyển chờ sẵn ở đó.
Thấy cô đến, hơn phân nửa người nhịn không được ở trong lòng kêu rên một tiếng, xong đời rồi lại có một đối thủ cạnh tranh.
Nhưng An Tri Hạ lướt qua bọn họ mở cửa phòng họp, căn phòng ban đầu trống rỗng đã bày bàn ghế mới tinh ngay ngắn, chỗ dựa vào tường còn đặt hai tủ đựng hồ sơ. Cô lấy bút và sổ ở bên trên, ngồi xuống vị trí chính và xem đồng hồ đã chỉ tám giờ.
An Tri Hạ trực tiếp đi ra ngoài cửa nói với những người đang chờ: "Các đồng chí tham gia phỏng vấn kênh nước ngoài đều vào đi, người đến muộn mất tư cách phỏng vấn."
Một nửa số người có chút kinh ngạc, không ngờ kênh nước ngoài lại để cho một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy đến phỏng vấn. Chỉ có điều trước khi bọn họ đến đã được các trưởng bối dặn dò, có chút tâm lý chuẩn bị, liền yên lặng có trật tự tiến vào phòng họp ngồi xuống. Còn có một bộ phận người ánh mắt sáng ngời như thủy tinh, nhìn về phía An Tri Hạ tràn ngập khâm phục cùng sùng bái.
An Tri Hạ đưa cho mỗi người hai tờ giấy và bút, sau đó trở lại vị trí chính, cười khẽ nói: "Đầu tiên tôi hoan nghênh mọi người có thể tham gia tuyển dụng kênh nước ngoài, bởi vì đây là một chiến trường chính tranh đoạt vinh dự cho đất nước chúng ta, mà mỗi người chúng ta có thể trở thành một chiến sĩ giỏi cầm micro, vác máy quay phim, cầm thiết bị."