An Tri Hạ ý cười nhạt một chút: "Lúc trước chúng ta ký hợp đồng, kênh do tôi toàn quyền phụ trách, hiện tại mấy người đang làm gì vậy? Nếu lãnh đạo lớn đã lựa chọn tôi, vậy chắc chắn đã tin tưởng tôi có năng lực cũng như ý tưởng sáng lập tốt tiết mục, nếu như làm chuyện gì tôi cũng bị bó tay bó chân, hiệu quả của tiết mục bị giảm bớt thì ai sẽ gánh vác trách nhiệm này?"
"Trưởng đài, ông có thể chứ?"
Trưởng đài theo bản năng muốn lắc đầu. Ông ta cứng rắn dừng động tác này, cau mày nói: "Nhưng mà..."
"Như vậy đi, tôi thấy trưởng đài vẫn nên cho tôi xem khoản tiền mà các lãnh đạo phê xuống, tôi cũng sẽ căn cứ phía trên phân cấp điều chỉnh kế hoạch của mình. Dù sao dựa theo quy củ trước kia, khi lấy được kênh nước ngoài thì không thể làm tiết mục ở đài truyền hình, nhiều giáo huấn đẫm máu như vậy còn không rõ ràng sao?"
Trên trán mọi người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt nhao nhao tập trung trên người trưởng đài.
Trưởng đài nhìn hai mươi tám người chật ních trong phòng, khẽ cắn môi: "Được rồi, cô thích làm thế nào thì làm thế đó đi."
"Trưởng đài, hóa đơn." An Tri Hạ sâu kín nói: "Lãnh đạo lớn coi trọng..."
"Lãnh đạo lớn rất bận rộn, nào có thời gian quan tâm, sắp xếp mọi thứ." Trưởng đài nói xong, mấy phó trưởng đài khác cũng liên tục phụ họa: "Đài chúng ta có chỗ, có máy móc, căn bản không có gì to tát, chúng ta không thể trở thành gánh nặng cho quốc gia! Dù sao đài truyền hình cũng không có lợi nhuận gì."
Mặc dù An Tri Hạ đã sớm dự liệu được bọn họ chỉ nhét vào trong miệng chứ không phun ra được, nhưng vẫn có chút tức giận, coi cô là trẻ con ba tuổi sao? Tùy tiện nói hai câu rồi đuổi đi.
"Được rồi, các vị nói cái gì chính là cái đó, chúng tôi tự mình giải quyết vấn đề trên kênh nước ngoài." An Tri Hạ gật gật đầu, mọi người cùng nhau giả bộ không biết gì, để xem lúc đó ai phải thay đổi sắc mặt, vì vậy cô cười nhìn nhân viên bộ phận nhân sự nói: "Phiền đồng chí giúp đỡ nhân viên mới của kênh nước ngoài chúng tôi đăng ký báo cáo, chúng tôi đang vội."
Được chủ nhiệm đài cho phép, các nhân viên bộ phận nhân sự đều bận rộn.
An Tri Hạ mang theo mọi người chạy một chuyến nhận đồ vật, tự mình giám sát bộ phận hậu cần phân phối đồ đạc, lĩnh chìa khóa ký túc xá dàn xếp ổn thỏa.
Ăn cơm trưa xong, đám người lại tụ tập ở phòng họp, trải qua hai ngày rưỡi, nhóm thứ nhất mười hai người đã lấy ra ba kế hoạch mỗi tiết mục kỳ đầu tiên theo yêu cầu của An Tri Hạ.
An Tri Hạ nhìn từng cái một, sau khi cầm bút sửa chữa một chút thì chọn ra phương án tốt nhất, bắt đầu phân tổ nhiệm vụ cho những người này.
Mỗi tiết mục đều phải có đạo diễn, nhiếp ảnh gia, người dẫn chương trình, kĩ thuật sư cơ bản nhất, bởi vì thời gian quá gấp, bọn họ làm năm tiết mục trước, những tiết mục khác cần chậm rãi triển khai.
Cái gọi là mài dao không bỏ lỡ thợ đốn củi, nhân sĩ chuyên nghiệp mà An Tri Hạ nhờ Lý Hán Khiêm mời tới vừa vặn lái xe chạy tới. Tổng cộng có bốn người, đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, khiến cho toàn bộ đài truyền hình đều oanh động.
Bây giờ là thời đại nào, nhà nhà đều tránh quan hệ với người nước ngoài, sao lại có người nước ngoài trắng trợn tới cửa? Không nhận được thông báo từ cấp trên có bạn bè nước ngoài đến.
"Xin chào đồng chí." Một thanh niên cao lớn đẹp trai mỉm cười nhìn về phía người đang thăm dò ở tầng một, dùng tiếng Hán không được tự nhiên nói, vừa mới mở miệng, người kia lập tức rầm một tiếng đóng cửa sổ lại, những người còn lại cũng đều sợ gặp phải chuyện, kiềm chế tò mò rụt đầu lại.
Mặc dù đám người An Tri Hạ ở tầng sáu, nhưng tiếng ồn ào quá lớn, bọn họ nghe thấy âm thanh cũng thò đầu ra.