Tài xế Vạn là tài xế xe buýt, đương nhiên không cần lúc nào cũng ở tầng sáu, cho nên An Tri Hạ sắp xếp cho ông ấy ở phòng thường trực lầu một.
Phòng thường trực này cũng được coi là một tiểu khu, ở hai bên hành lang mỗi bên một gian, bên trong có năm nhân viên an ninh, phân biệt phụ trách thu phát thư tín, trực ban trông cửa, xử lý tranh chấp đài truyền hình hoặc là giúp đỡ làm chút việc vặt.
Tuy nhiên nơi này là địa phương tin tức tương đối linh thông, đương nhiên cũng là mục tiêu để các kênh tổ khác cướp đoạt, năm người đã bị chia cắt đến rải rác.
Hôm nay tầng sáu cũng có một người, là An Tri Hạ tự mình dẫn tới, vẻ mặt bọn họ không tình nguyện lắm, mí mắt không ngẩng lên nói: "Chủ nhiệm Tiểu An, chúng tôi là những người có hình thể dũng mãnh, chỉ có hai phòng, bày một cái giường và một bộ bàn ghế là hết chỗ đặt chân. Cô nhét người vào tầng của mình thì không sao, nhưng sao tài xế cũng tới chen chúc với chúng tôi?"
Dù sao mọi người đều là người bưng bát sắt, không có phân cao thấp giống như hồi xã hội phong kiến, lại không có hi vọng hướng lên trên, cho nên bọn họ đương nhiên không cần phải nhìn sắc mặt người khác, cũng rất dễ dàng vì kiếm danh lợi đứng các kênh tổ. Lúc này nói chuyện lại có tư thế muốn trút giận.
"Đúng vậy, chủ nhiệm Tiểu An, cái miếu nhỏ chúng tôi đang ở, cô không được phép gây sức ép, cô thích đến chỗ lãnh đạo nào cáo trạng thì đi nơi đó cáo trạng đi. Chúng tôi chỉ có mấy người trông cửa, chẳng lẽ còn phải liên tục để mắt đến một người ngoài?"
Tài xế Vạn vội vàng lấy thư giới thiệu ra nói: "Mấy vị đồng chí, tôi không tính là người ngoài, tuy rằng quan hệ nhân sự của tôi ở Hợp tác xã cung ứng tiếp thị, nhưng tôi có thư điều động, đây là các lãnh đạo ký tên, xem như là nửa công nhân chính thức của đài truyền hình chúng ta."
"Cả ngày tôi ở đài truyền hình chờ lệnh, chỉ nhận lương từ Hợp tác xã cung ứng tiếp thị mà thôi."
An Tri Hạ cười nhẹ: "Được rồi, sau này làm phiền tài xế Vạn mỗi ngày leo lên tầng 6 rèn luyện." Nói xong hai người lập tức rời đi.
"Cô ta dễ nói chuyện như vậy? Không phải lúc mới tới chỉ khiến cho nhân viên khổ sở? Còn chọc cho trưởng trưởng tức giận, gõ toàn bộ người trong đài một lần sao? Cô ta cũng không lợi hại gì ha, ngay cả khiến tôi thay đổi sắc mặt cũng không dám."
"Cô gái nhỏ chính là cô gái nhỏ." Một tên đàn ông khác vỗ vỗ cơ bắp trên cánh tay mình, đắc ý cười nói: "Còn dám lên giọng trước mặt tôi, hừ, đoán chừng chân mềm muốn khóc, nếu không sao có thể đi nhanh như vậy?"
"Ha ha, ông Trương, mặc dù con nhóc đó là chủ nhiệm mới, nhưng mà lớn lên giống như hoa vậy, ông không biết thương hoa tiếc ngọc sao?"
"Ha, khoan hãy nói." Ông Trương hạ giọng, mặt mày mang theo chút xấu xa: "Con nhóc kia còn mềm hơn đậu hũ, bóp một cái là có thể ra nước, ai ui, trước lồi sau lõm..."
Ông ta nói không hết ý để cho tất cả mọi người ha ha cười to, trong con mắt đục ngầu đều có chút si mê cùng dư vị.
Tài xế Vạn xoa xoa tay: "Cô giáo Tiểu An, thân thể tôi cường tráng, mỗi ngày leo hơn mười tầng cũng không mệt, cô cũng không nên tức giận cùng những người đó, không đáng giá."
An Tri Hạ cười như có điều suy nghĩ lắc đầu: "Đúng là không đáng giá, nhưng kênh nước ngoài của chúng ta thường xuyên ra ngoài quay, ở tầng sáu cũng không tiện lắm."
"Ha ha, đều là các đồng chí nhỏ, rèn luyện nhiều một chút cũng tốt." Tài xế Vạn an ủi.
Trước tiên tất cả dụng cụ bị chuyển đến phòng huấn luyện tương đối trống trải, mọi người vây quanh nửa gian phòng, trên mặt tràn đầy vui sướng, nhưng ai cũng không dám tiến lên đụng chạm.