Mọi người nhao nhao lên tiếng trả lời, thiết bị đều là loại tốt nhất quốc tế, nếu tiết mục của bọn họ không dụng tâm làm, thật sự không xứng đáng với sự hết lòng của cô giáo Tiểu An, kỳ vọng cao của lãnh đạo và chờ mong của người nhà.
Giờ làm việc buổi chiều còn chưa tới, các nhân viên tổ truyền hình nước ngoài đã kết bạn mà đến, nhân viên công tác ngoại cảnh điều chỉnh thiết bị trước, xác định không có vấn đề liền bắt đầu khiêng lên xe buýt.
An Tri Hạ vừa từ nhà khách tới, còn chưa lên tầng đã bị Phan Hỷ Vũ kéo lên xe. Tài xế Vạn hô to một tiếng, đạp chân ga liền lái xe ra cửa chính.
Phan Hỷ Vũ tức giận đến phồng má: "Phía trên vốn chuẩn bị cho chúng ta hai phiên dịch viên có kinh nghiệm phong phú miệng trơn trượt, nhưng mà người ta lại không muốn đến, chướng mắt «kênh nước ngoài», sợ lại giống như cái kênh trước kia mò mẫm lăn qua lăn lại mấy tháng cuối cùng lại đóng cửa lần nữa, bản thân trở thành trò cười của đồng nghiệp, cho nên ngầm nhờ người cho đổi thành hai học nghề."
Những học trò mồm mép cộc cằn này đều đang đùa giỡn chúng ta, chờ đến giây phút cuối cùng mới tới. Không đáng giá tí nào ! Làm em tức chết mất, đều là bưng bát cơm quốc gia, sao ăn cơm lại không chịu làm việc? Coi mình là heo sao?"
Tiểu Ngũ cũng nhíu mày: "Tri Hạ, việc mở kênh nước ngoài gặp phải lực cản rất lớn, thiết bị tài chính trở thành thứ quan trọng. Mọi người cảm thấy bưng bát cơm sắt lên là có thể ăn cả đời, công việc không có áp lực, ma sát ganh đua giữa người với người và bằng mặt không bằng lòng cũng nhiều lên.
Sau này những chuyện như vậy chỉ nhiều hơn thôi, cô phải chuẩn bị tâm lý."
"Tôi biết." An Tri Hạ cười nhẹ, ánh mắt mang theo khí lạnh: "Từ lúc tôi tiếp nhận kênh này, đã nghĩ tới đủ loại khó khăn. Xem ra, tôi lại phải làm phiền mọi người rồi."
"Việc này dễ, Hạ Hoa lớn như vậy, tìm một người nói tiếng nước ngoài trơn tru không khó, ngày mai em lập tức tìm cho chị bảy tám mười người!" Quai hàm Phan Hỷ Vũ vẫn phồng lên như cũ, bất mãn nói: "Em không nuốt trôi cục tức này."
"Không giận." An Tri Hạ cười vỗ vỗ ngực cô ấy, làm cho người ta thuận khí nói: "Quay đầu chị trút giận cho em ha."
Lần này họ đến một ngôi nhà gạch xanh ở ngoại ô, bên trong có một bà mẹ mù và một đôi vợ chồng trẻ.
"Xin chào, các đồng chí trong tổ kênh nước ngoài phải không?" Vợ chồng trẻ cười bước lên phía trước chào hỏi, những thôn dân khác liền ôm ngực thò đầu tò mò nhìn, bọn nhỏ thì vây quanh xe buýt.
An Tri Hạ cười lấy từ trong túi ra một nắm kẹo trái cây, chia cho mỗi đứa nhỏ hai viên.
Đoàn người chào hỏi chủ nhà rồi khiêng máy từ trên xe xuống. Trong tay An Tri Thu tràn đầy mồ hôi cầm bản thảo tranh thủ từng giây đọc thuộc lòng, nếu không phải nhìn dáng vẻ hăng hái của em gái, anh ấy thật sự muốn rút lui.
An Tri Hạ sờ đến bên cạnh anh trai: "Anh, chúng ta cũng không phải phát sóng truyền hình trực tiếp, ai quay phim mà thành công lần đầu tiên? Chúng ta thử thêm vài lần, tìm cảm giác, bình thường nói đến nấu cơm không phải anh nói rất hay sao? Anh cứ coi ống kính tối đen như nồi sắt thượng hạng đi, anh bạn già của anh, những nhân viên quay phim kia xem như hành tây củ tỏi, tùy anh phát huy thế nào!"
An Tri Thu nghĩ theo cô, không nhịn được bật cười, căng thẳng tích góp từng tí một cũng biến mất: "Đến lúc đó anh không phải phát huy thế nào, mà là buồn cười."
"Cũng tốt, nụ cười phát ra từ nội tâm càng có sức cuốn hút." An Tri Hạ hì hì cười nói: "Chúng ta thay quần áo, hôm nay anh ghi hình cùng em, động viên em."
Nói xong cô đoạt lấy bản thảo trong tay anh trai ném sang bên cạnh, kéo người xuống xe.