Đạo diễn nói một câu cắt, lúc này mọi người mới thả lỏng xuống, bắt đầu chuẩn bị quay chụp phần tiếp theo.
An Tri Hạ lấy ra hai bộ quần áo, dĩ nhiên là Hán phục, kiểu nam là trang phục màu đen, ống tay áo, cổ áo và đai lưng đều dùng kim tuyến may thành hình hạc dã tường vân, kiểu nữ là màu trắng thêu mẫu đơn cổ đứng tay áo rộng vạt áo váy dài màu đỏ.
Bọn họ tự thay quần áo trong phòng, An Tri Hạ còn nhanh chóng trang điểm trang nhã cho mình, khiến ngũ quan vốn đã xinh đẹp của mình càng thêm góc cạnh rõ ràng, vô cùng phù hợp thẩm mỹ của người nước ngoài, lại không thiếu tính uyển chuyển xinh đẹp tuyệt trần của người Hạ Hoa. Trên búi tóc quấn hai dải lụa màu đỏ, cổ trắng nõn thon dài, mà trên chân cô cũng là giày thêu màu đỏ, mở cửa đi ra, đạp lên gió xuân tháng tư, phảng phất như một đóa mẫu đơn chạy đến cực hạn, làm cho người ta đơ tại chỗ thật lâu không thể hoàn hồn.
An Tri Hạ cười nhẹ, cũng không quan tâm bọn họ, lôi kéo anh trai đang ngồi ở trong sân, sau đó đội tóc giả thợ tóc làm cho anh ấy, cũng trang điểm nhẹ lên mặt anh ấy.
Hán phục bao bọc đường cong con người, bày ra tư thái đẹp nhất, trang phục nam nhân đi đường có chút hiên ngang, cầm kiếm trong tay biến thành sát thủ máu lạnh hành tẩu giang hồ. An Tri Hạ vai như đẽo gọt, eo như ước tố, bước đi nhẹ nhàng, vừa cầm quạt tròn đã như một thiên kim tiểu thư khuê các uyển chuyển.
An Tri Thu có An Tri Hạ chỉ đạo động tác võ thuật, dĩ nhiên thật sự làm được động tác mượt mà hơi đáng sợ, cộng thêm có nhân viên công tác leo lên cây rải lá vỡ, hậu kỳ lại làm đặc hiệu chậm năm hào, một đời hiệp khách liền ra lò.
Câu chuyện phía trước gần với hiện thực, lần này thay cổ trang, An Tri Hạ trực tiếp nghĩ tới một vở kịch ngắn hai mươi phút yêu hận tình cừu của giang hồ Kinh Bát Kiện.
Kinh Bát Kiện này cũng không phải sản xuất số lượng lớn, mà là một hiệp khách buông dao mổ dùng dao phay đơn giản.
Bọn họ vẫn quay phim đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng bao phủ phía chân trời, mới hưng phấn kết thúc công việc quay về. Tuy rằng một kỳ bốn mươi phút tiết mục hao phí cả buổi chiều, còn phải tốn hơn nửa ngày cắt nối biên tập, nhưng bọn họ vẫn không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại có chút khẩn cấp muốn xem thành quả.
Mấy ngày nay An Tri Hạ tập trung tất cả tiết mục một lần, mặc dù mình là ảnh hậu, nhưng am hiểu nhất là điện ảnh, kịch bản qua tay nói có hàng ngàn hàng trăm cũng không quá phận, mà cô ra mắt hơn mười năm không có một ngày lơi lỏng, hấp thu các loại tri thức, cô luôn có thể thoải mái mở nhà giam ràng buộc tư duy cho mọi người, buông tay để cho bọn họ tự mình làm.
Bởi vì công ty cung cấp vốn cho đầy đủ, số lượng máy quay và thiết bị chụp ảnh khả quan, nên bọn họ lại lục tục tuyển mười người từ trong đoàn biểu diễn. Sáu chương trình ngoại cảnh và hai phòng phát thanh mời khách mời đồng thời tiến hành, mỗi ngày ba chương trình, một ngày cũng áp dụng ba lần phát sóng luân phiên.
Phan Hỉ Vũ vì phối hợp với tiết tấu của chương trình, còn cố ý hỗ trợ tìm tám người nói tiếng nước ngoài rất lưu loát, hơn phân nửa là đến từ đại viện quận Chiêu Dương.
Ngẫm lại cũng đúng, trước khi Hạ Hoa mới thành lập, nhân dân cả nước đều bị vây trong nước sôi lửa bỏng, nhưng gia đình có tiền vẫn sống không tệ, có một đoạn thời gian hưng khởi đưa con cháu ra nước ngoài uống mực nước, hấp thu tri thức và lý niệm ưu tú của nước ngoài dẫn dắt gia tộc đi lên vị trí phồn thịnh hơn.