Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 559

Chương 559 - Chương 559 -

"A, chủ nhiệm Tiểu An của chúng ta không an phận, lại có người đàn ông nào đó không biết từ đâu tìm đến." Động tĩnh xe máy giữa khu phố này vô cùng nổi bật, người thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm đứng ở cửa sổ bĩu môi khinh bỉ nói.

"Tôi đã nói mà, cô ta có thể mang về nhiều thiết bị cao cấp như vậy thì nhất định sẽ có thủ đoạn, chậc chậc, xem ra là vốn liếng bẩm sinh đây..."

Giống như việc trên người An Tri Hạ có thêm một vết bẩn, bọn họ chỉ thêm mắm dặm muối vào việc này để an ủi việc mất nhà ở của mình. Bọn họ chua xót nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn dưới ánh mặt trời kia, trái tim vặn vẹo thành bánh quai chèo.

Bước chân An Tri Hạ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Phòng Viên, cho dù người ngồi trên xe máy, cô vẫn phải hơi ngẩng cổ nhìn lên, cười yếu ớt hỏi: "Thu dọn xong chưa?"

Phòng Viên nhìn bóng người chớp động sau cửa sổ tòa nhà truyền hình, mày nhíu lại, lập tức nhếch khóe môi kéo ra độ cong: "Đã chuyển đến khu nhà của đại đội vận tải, có điều không tính là lớn, chỉ có hai phòng, ngay cả sảnh cũng không có. Chỉ là tòa nhà ống thông hai gian bên cạnh, nấu cơm ở trong hành lang, cũng có thể đến nhà ăn. Để anh mua cơm cho ba đứa nhỏ."

An Tri Hạ biết anh lo lắng cái gì, có chút buồn cười nói: "Lúc anh dựa vào em sao không nghĩ đến thanh danh?"

Phòng Viên hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái: "Cố kỵ thì cố kỵ, dù sao anh có chết cũng sẽ không buông tay!"

Cô cắn cánh môi cười ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn sườn mặt người đàn giống như đao khắc, hoàn mỹ đến nỗi phát ra vầng sáng. Bảo sao trong thế giới tiểu thuyết, cô tìm mãi cũng không thấy ai có thể so sánh với anh.

Gió gào thét bên tai, An Tri Hạ đột nhiên nhớ tới lời của anh trai: "Anh Viên, lúc trước em giúp anh đòi chút lợi tức từ nhà họ Bạch, bán đồ bốn nghìn đồng cũng để dành cho bọn nhỏ chứ?"

"Đó là đồ dành cho em, tụi nhỏ có bà nội và mẹ anh chuẩn bị là đủ rồi." Phòng Viên dừng xe, nhịn không được vuốt sợi tóc tán loạn trên mặt cô, con ngươi đen nhánh: "Quá mức che chở với con trẻ sẽ khiến tụi nhỏ ỷ lại. Hạ Hạ, anh hi vọng em sẽ vui vẻ mà không cần phải suy nghĩ ngược xuôi vì tụi nhỏ."

"Không có, em không phải là người biết nhân nhượng." An Tri Hạ cười nói: "Con người của em tương đối bừa bãi, lại thích nếm thử thứ mới, ăn cái gì sẽ không chịu thiệt. Nói không chừng anh cưới về nhà không phải là bảo bối, mà là một cái túi phiền toái không ngừng làm phiền anh đó.

Hiện tại anh hối hận còn kịp."

"Không hối hận." Đôi môi nóng bỏng của anh dán lên trán cô, cười khẽ nói: "Con người anh không có ưu điểm nào khác, chỉ có tính bướng bỉnh, đã quyết định một chuyện dù có đâm đầu vào đâu cũng không thay đổi."

Khóe miệng An Tri Hạ giật giật: "Sao em lại cảm thấy mình là xương trong miệng chó, không có đường thoát ra?"

Phòng Viên nhéo nhéo gò má cô: "Chưa thấy ai ngốc như em, lúc nói người khác còn tiện thể nhạo báng chính mình. Em đang muốn sau này làm vợ anh à!"

"Vợ?" An Tri Hạ có chút hoảng hốt: "Anh là thủ lĩnh thổ phỉ à, còn làm vợ!"

"Đi, anh dẫn em đi ăn ngon!" Nói xong anh kéo An Tri Hạ lên xe, mười ngón tay đan chặt đi đến một tòa nhà lớn.

Tòa nhà này nhìn từ bên ngoài chính là nhà cao cửa rộng, tường trắng ngói đỏ dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lưu ly, đẩy cửa đi vào, bên trong vẫn rộng rãi như cũ, cũng không bị năm tháng khắc dấu ấn, tươi sáng thanh thoát phô bày vẻ huy hoàng của phủ vương gia thời Thanh.

Trong lòng An Tri Hạ lo sợ, tòa nhà ở khu trung tâm thành phố chính là quý tộc bát kinh, tòa nhà mà cô mua được ở khu Đông thành không thể nào so sánh được với họ hàng Vương gia hoặc nhà Vương gia sa sút, quyền quý trọng thần. Cùng là nhà năm sân nhưng một cái là chim sẻ ngũ tạng đầy đủ, còn một cái chính là quái vật khổng lồ.

Bình Luận (0)
Comment