"Đài truyền hình và đài phát thanh chia sẻ chương trình." An Tri Hạ tỉ mỉ nói: "Tôi biết rất nhiều người dẫn chương trình đài phát thanh đều có tài mạo song toàn, đa tài đa nghệ, bọn họ chỉ trốn sau microphone, chỉ dùng âm thanh để nâng cao chất lượng cuộc sống của khán giả, có chút lãng phí.
Mà bất kể số lượng, nội dung, hình thức chương trình của đài truyền hình và đài phát thanh, lựa chọn của khán giả không nhiều. Nếu có thể hợp tác đan xen, có phải có thể sử dụng hiệu quả nguồn lực, nhân lực, đồng thời làm phong phú đời sống tinh thần của người dân?"
Trưởng đài Thạch hít sâu một hơi: "Cô nói là, đài chúng ta và đài truyền hình có thể phát sóng chương trình song song tại tivi và đài phát thanh, mà đài truyền hình quay chụp chương trình cũng có thể để hai đơn vị đồng thời phát sóng, nhưng chúng ta chỉ cần ghi lại một lần?"
"Đúng." An Tri Hạ cười gật đầu: "Rất nhiều chương trình đều có thể dùng hai loại phương thức truyền bá ra ngoài, như là kể chuyện xưa, hí khúc, kể chuyện, tướng thanh, tin tức, cho dù là kênh lúc chín giờ - chương trình kịch ngắn!"
Trưởng đài Thạch nghe xong nhịn không được cười ha ha: "Có thể được các lãnh đạo lớn khen ngợi quả nhiên đồng chí có đầu óc linh hoạt, vòng một vòng lớn, câu nói cuối cùng mới là trọng điểm của cô chăng? Tuy nhiên đề nghị của cô đúng là không tệ, chỉ là, mỗi ngày các khán giả nghe đài phát thanh hoặc xem tivi trong khoảng thời gian có hạn, chương trình của chúng ta phát sóng nhiều có phải sẽ lãng phí tài nguyên?"
An Tri Hạ cười nói: "Cuộc sống tinh thần của dân chúng so với cuộc sống vật chất còn quan trọng hơn. Hơn nữa dân chúng Hạ Hoa rất nhiều, sự yêu thích của mỗi người không giống nhau, để cho bọn họ có nhiều lựa chọn một chút mới là sự phân phối tài nguyên hợp lý nhất."
Trưởng đài Thạch không ngừng gật đầu nói: "Mọi người có quần áo để mặc, ngày lễ ngày tết còn có thể xé vải làm quần áo mới. Ăn cơm cũng là ăn no, giống như chúng ta xem tivi và nghe đài, cũng không dễ gì thỏa mãn khi chỉ có vài phương thức giải trí nhàm chán, phải chú trọng đa dạng hóa!
Quả thật vẫn phải phiền đồng chí Tiểu An viết một bản kế hoạch chi tiết, tôi cho các lãnh đạo xem một chút. Dù sao hai đơn vị anh em hợp tác là chuyện lớn, phải trải qua tầng tầng phê duyệt mới được."
An Tri Hạ trả lời rất dứt khoát.
Trưởng đài Thạch gọi người tới, phân phó theo yêu cầu của An Tri Hạ.
Hai người nói chuyện hồi lâu, An Tri Hạ tìm một anh trai mượn đàn dương cầm và đàn violon rồi lái xe trở lại đơn vị, dùng bút màu tự mình vẽ hai tấm áp phích, làm thành hai bảng thông báo. Chờ phòng phát sóng quay xong chương trình, cô bảo người ta bỏ bàn ghế ở giữa sân khấu, bố trí bảng thông báo ở bên trái rồi bên phải, thay vải nền kiểu châu u, mang đàn dương cầm và đàn violon lên, trực tiếp bắt đầu chương trình với Hoàng Nhã Như và Phó Dụ Sâm.
Ánh đèn bật lên, Hoàng Nhã Như mặc áo sơ mi cổ lá sen màu trắng, quần dài ống thẳng màu vàng quân đội, dùng dây tóc màu đỏ buộc lại, cả người dịu dàng lại có chút đoan trang. Ngón tay mảnh khảnh màu trắng sứ của cô ấy như tinh linh vũ động, nhảy nhót ở trên phím đàn đen trắng nhảy nhót, từng âm sắc như đang tùy hứng nhảy múa.
Trong không gian âm nhạc đầy thư giãn, lãng mạn mang theo chút thương cảm này, Phó Dụ Sâm đứng ở một bên mặc áo sơ mi màu lam, quần tây màu đen, thân hình cao lớn đứng khẽ híp mắt kéo đàn violon, đi theo tiếng dương cầm du dương kia.
An Tri Hạ mặc một bộ váy dài bó eo màu vàng gừng tay áo phồng dài đến mắt cá chân, thắt bím tóc xinh xắn, vài sợi tóc mai rơi xuống càng toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô cười khẽ, dùng giọng điệu phát thanh chuyên nghiệp ngọt ngào nói: "Hoan nghênh mọi người xem chương trình do đài truyền hình kinh đô và đài truyền hình liên hợp đặc chế: Dẫn bạn ra khỏi biên giới nhìn thế giới!
Từ xưa đến nay, con người chưa bao giờ ngừng khám phá vùng đất này."