Mọi người nghĩ đến lần trước đó khi An Tri Hạ phát sóng giới thiệu những bộ phim điện ảnh xuất sắc thông qua đài phát thanh, đối với thời đại mà gần như không có hoạt động vui chơi sau 9 giờ đêm mà nói, tất cả mọi người đều tập trung lại không muốn rời đi, mọi người đều nghiêm túc, khát khao và hào hứng thưởng thức những tác phẩm điện ảnh quốc tế xuất sắc đó, giống như cả người đều được truyền cảm hứng và nâng cao trình độ qua âm nhạc nước ngoài lãng mạn.
Tỷ lệ xem phim vào cuối tuần cực kỳ cao, hầu như mỗi hộ gia đình có tivi đều trở thành một rạp chiếu phim miễn phí. Mọi người kinh ngạc với những tầng váy nhiều lớp mà người nước ngoài mặc, tò mò về các bữa tiệc nhảy múa sôi động với nhịp điệu vui nhộn, theo dõi nhân vật chính khám phá thế giới nước ngoài trên những phố phường, cảm nhận sự xung đột giữa tình yêu quốc gia và tình yêu đôi lứa...
Một lần xem không đủ, bọn họ còn xem lần thứ hai, thứ ba, thậm chí mở tivi cả ngày, đến nỗi các con phố thường ngày rất đông đúc lại trở nên trống vắng, việc thăm hỏi bạn bè người thân cũng bị hoãn đến sau trưa, thậm chí ngay cả trong những cửa hàng bách hóa vốn đông đúc trên đường phố thì lượng khách đến vào cuối tuần còn ít hơn ngày hôm trước!
"Trưởng ban tiểu An." Càng nghĩ, mọi người càng thấy thiếu tự tin về việc xuất bản loại hình mới này, một xã trưởng của tòa soạn báo chần chờ hỏi: "Lúc trước những tác phẩm mà cô đánh giá là những tác phẩm nước ngoài xuất sắc, là những bộ phim kinh điển đã đạt được thành công to lớn quốc tế, chắc chắn sẽ được mọi người hưởng ứng tốt. Nhưng tòa soạn báo chúng tôi, dù phát hành ấn phẩm có ưu tú đến đâu, nhưng cũng không thể đạt được một phần trăm hay thậm chí một phần nghìn hiệu quả, phải không?"
"Xã trưởng, chúng ta phải có lòng tin với bản thân, các vị nhìn thấy một tác phẩm hay, các vị kích động, nhiệt huyết trào dâng, vì sao lại không truyền đạt lại sự xúc động, đồng cảm, nhiệt huyết đó cho mọi người chứ? Đây hẳn là điều mà chúng ta am hiểu nhất, phải không?
Dân số của đất nước chúng ta rất đông, từ khi thành lập đất nước, các vị lãnh đạo rất coi trọng việc giáo dục bắt buộc, nhiều chiến dịch xóa mù chữ đã được thực hiện, đạt được kết quả không tồi. Nhưng biết đọc biết viết chỉ là bước đi đầu tiên trên con đường dài vạn dặm, là nền tảng để xây dựng, là công cụ mà người dân sử dụng để tìm kiếm hạnh phúc và phát triển. Còn việc chúng ta phải làm có ý nghĩa trọng đại hơn nữa đó là nâng cao nhận thức của người dân, xây dựng tam quan chính xác!"
Mọi người nghe xong đều liên tục gật đầu: "Đúng vậy, sự nghiệp báo chí có vai trò vô cùng quan trọng, bản thân chúng ta phải có lòng tin, cho dù kết quả không lớn, nhưng đó cũng là tiến bộ! Chúng ta còn chưa thử, sao có thể từ bỏ?"
"Mỗi tòa soạn báo chúng ta đều có rất nhiều tác phẩm ưu tú, nhưng mà nhân dân nhìn không thấy, chúng ta có nghĩa vụ giúp bọn họ chọn lựa ra những tác phẩm đó đóng sách thành sách, không để những tác phẩm tốt bị lãng quên trong phòng lưu trữ tài liệu được."
Bọn họ kích động thảo luận với nhau, sau đó đã nhanh chóng quyết định ngay sau khi trở về tòa soạn báo sẽ lập tức sàng chọn viết kỳ đầu tiên, ngoài ra còn có một số tác phẩm vô cùng xuất sắc đã được in ấn thành sách nhưng không nổi tiếng nên đành cất vào kho. Nghĩ đến cách đánh giá phim ảnh của An Tri Hạ vừa cổ vũ mọi người, vừa tạo bầu không khí, còn cả cách khen ngợi tinh tế kia nữa, bọn họ cũng phải nghĩ ra những từ ngữ đánh giá hấp dẫn người khác như vậy!
Sau một hồi giao lưu, người phụ trách của những tòa soạn báo đứng ngồi không yên, sau khi được các vị lãnh đạo cho phép, họ trực tiếp cầm lấy cặp đựng giấy tờ sau đó vội vàng trở về thực hiện kế hoạch.
An Tri Hạ cười nhẹ, nhìn Tiêu Vân Lan đang bị mọi người phớt lờ, nói: "Phó ban tiểu Tiêu, thật ngại quá, hình như tôi vô tình đoạt sự chú ý của cô rồi, thật là xin lỗi."