"Chỉ là anh lo lắng cho em thôi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*." An Tri Thu nghiêm túc nói: "Em là em gái duy nhất của anh. Anh thà rằng em chỉ là một người bình thường, suốt đời bình an hạnh phúc, còn hơn là để em dùng cái mạng nhỏ này đuổi theo danh lợi."
(*) Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
"Anh." An Tri Hạ cười khẽ chọc chọc cánh tay anh ấy: "Chuyện đời khó đoán, dù sao chúng ta cũng không thể bởi vì những sai lầm và lời đe dọa của người khác mà từ bỏ cuộc sống và mục tiêu của mình được. Khi còn sống, thì cứ tự do và thảnh thơi đi, cứ e dè cái này e dè cái kia thì sẽ mệt mỏi lắm.
Với lại em cũng sẽ không cho cô ta cơ hội để ra tay đâu..."
An Tri Thu không chịu nổi nhất là dáng vẻ em gái chớp đôi mắt ngấn nước làm nũng với anh ấy, chỉ có thể búng nhẹ lên trán cô: "Sau này em không được phép đi một mình nữa, ra ngoài làm việc thì phải nhớ gọi cho đồng nghiệp, tan làm rồi phải về với anh. Không được, lát nữa anh phải nói với mọi người."
"Anh, em hứa chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu." An Tri Hạ tiếp tục gãi cánh tay anh trai, cười nịnh nọt nói: "Anh xem không phải lần này em đã cướp đi sự nổi bật của Tiêu Vân Lan sao, cô ta tức giận đến mức suýt chút nữa nổi điên."
Vừa mới làm yên lòng bên đây xong, Lý Hán Khiêm đã trực tiếp đến đài tìm cô.
"Sao thế anh Khiêm?" An Tri Hạ dẫn anh ấy tới phòng làm việc của mình, rót trà rồi hỏi.
"Cửa hàng bách hoá vừa xin mấy lãnh đạo phê duyệt đất, đang chuẩn bị xây dựng các trang trại chăn nuôi quy mô lớn ở ngoại ô thành phố, ngoài ra còn có một nhà máy gạch! Diện tích mỗi mảnh đất đều không hề nhỏ." Sắc mặt anh ấy hiếm khi khó coi nói: "Có thể nói sau khi quy mô trang trại chăn nuôi của bọn họ ổn định, mánh khoé của các hợp tác xã cung ứng tiếp thị sẽ không còn nữa."
An Tri Hạ gật đầu nói rất bình thường: "Trang trại chăn nuôi của công xã Ngũ Kỳ đang dần mở rộng, chất lượng công nhân được tuyển dụng cũng không đồng đều, nhất định là có một số người vì lợi ích trước mắt mà quên mất cội nguồn. Hơn nữa bản thân ngành chăn nuôi cũng không quá khó khăn và chuyên nghiệp, nên việc bị người khác bắt chước hoặc vượt qua cũng không mấy ngạc nhiên.
Anh Khiêm đã ngồi vào vị trí bộ trưởng của hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu vực, hẳn là đã có thể nhìn ra mới phải. Hơn nữa không phải chúng ta đang xây dựng một cơ sở chăn nuôi nhân tạo hàng loạt sao? Gà thả rông có thể cho những gia đình giàu có thưởng thức một món ăn thơm ngon, đậm đà và dai, nhưng để đáp ứng nhu cầu về thịt của phần lớn người dân, thì vẫn phải dựa vào chăn nuôi khoa học nhân tạo.
Đợi đến khi quy mô trang trại chăn nuôi của bọn họ ổn định, thịt gà từ trang trại chăn nuôi nhân tạo của chúng ta sẽ đúng lúc giết mổ bán ra thị trường. Nếu anh kiểm soát tốt kỹ thuật này, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện chuyện bị người ta học theo. Lợi thế của hợp tác xã cung ứng tiếp thị vẫn còn đứng vững."
Lý Hán Khiêm dùng tay xoa mạnh vào mặt, thở dài nói: "Ai nói không phải chứ? Chỉ là gần đây có quá nhiều chuyện tích tụ lại, đầu óc của anh nhất thời chui vào ngõ cụt, trở nên hấp tấp và nóng nảy."
Nhìn cái mụn đỏ nổi trên đầu anh ấy, An Tri Hạ cười nói: "Mọi chuyện phải làm từng bước một, lúc này bị rớt lại phía sau và có khoảng cách không có nghĩa là sau này cũng sẽ như thế."
"Theo lý thuyết, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cửa hàng bách hoá cùng với các trung tâm mua sắm khác đều là đơn vị anh em, cần phải tuân thủ nguyên tắc hữu nghị trước rồi mới đến cạnh tranh. Tuy nhiên chúng ta đều là những người bình thường, đối mặt với lợi nhuận thực tế thì giành nhau đỏ mắt, mấy chục năm trở lại đây, mâu thuẫn giữa chúng ta đã càng ngày càng lớn, đã đạt đến mức không thể hoà giải được."