Với định hướng chung như vậy, An Tri Hạ đắm mình vào việc viết một kế hoạch chi tiết, cô ngồi ở bàn làm việc cho đến tận sáng sớm. Nhìn tờ giấy chi chít chữ, cảm thấy tràn đầy thành tựu, ngành giải trí là một ngành có lợi nhuận cực lớn, vì vậy hãy để Hạ Hoa cất cánh ở nước R và H đi!
Sau khi bản tin phát sóng ngày thứ ba kết thúc, hình ảnh không có tín hiệu lập tức hiện lên khiến người xem trước tivi có chút chán nản. Những ngày này chắc chắn sẽ khá gian nan.
Dù không có chương trình nhưng các nhân viên đài truyền hình vẫn đi làm như thường lệ, tất bật ghi hình các chương trình mới sau cuộc họp buổi sáng.
Không đợi trưởng đài phái người đến gọi, An Tri Hạ mang theo kế hoạch đến tòa nhà văn phòng, sau đó trưởng ban các kênh khác cũng mang theo bút và sách tới.
"Chúng ta vào phòng họp nói chuyện." Trưởng đài nhìn thấy An Tri Hạ đến, không cho cô đi mà trực tiếp gọi cô vào phòng họp, đi ngang qua phòng phó đài, ông ta gõ cửa, yêu cầu mọi người đi cùng ông ta.
Phòng họp vừa được dọn dẹp sạch sẽ, không khí trong lành thoang thoảng hơi nước, làn gió buổi sáng mát mẻ mang theo hương hoa thoang thoảng ngoài cửa sổ khiến toàn thân sảng khoái, dễ chịu.
An Tri Hạ đưa bản kế hoạch ra, mấy ông phó đài kéo ghế lại ngồi gần nhau, cẩn thận xem xét.
Cô nhấp một ngụm trà, giải thích với mọi người: "Chúng tôi đã xác định rõ ràng trách nhiệm trong công việc, bao gồm tài chính, hậu cần, sản xuất, thư ký, an ninh và các bộ phận khác. Tương tự, các kênh cũng có thể tập trung vào loại hình, nội dung chương trình. Được chia thành kênh tin tức, kênh tổng hợp, kênh thiếu nhi, kênh phong cách sống, kênh giáo dục, kênh nhạc kịch, kênh thể thao, kênh công nghệ, kênh quân sự, ...."
Ngoại trừ Tiêu Vân Lan, những người khác vẫn không thể lý giải được, nếu không thể tập hợp các chương trình này trên đài của mình, thì còn cần mở thêm các kênh khác nữa không?
An Tri Hạ nói tiếp: "Ở nước ta có rất nhiều người, nam, nữ, già, trẻ chiếm tỷ lệ khác nhau. Sở thích của họ chắc chắn khác nhau. Truyền hình, đài phát thanh và báo chí là một trong những phương tiện quảng bá quốc gia hiệu quả nhất. Chúng ta phải giữ vững vị trí của tổ chức, tận dụng điều này để giành được chiến thắng cao hơn.
Đừng bao giờ nói rằng có quá nhiều kênh, quá nhiều chương trình mà mọi người không xem được, rất lãng phí tài nguyên. Đây là tư tưởng tự lừa dối, không tiến bộ, tự mãn. Bán đồ ăn sáng ở nhà ăn còn có nhiều cách bán khác nhau, vậy thì tại sao chúng ta phải tiết kiệm?
Ở mọi lứa tuổi, vai trò của món ăn tinh thần lớn hơn nhiều so với sự thỏa mãn về vật chất. Con người có thể nhịn ăn một ngày, nhưng không thể sống thiếu tin tức dù chỉ một giây một phút. Sống và tồn tại là hai khái niệm khác nhau!"
Câu cuối cùng khiến mọi người phải giật mình, giữa sống và tồn tại có điểm gì khác nhau. Nếu có năng lực, ai lại chỉ muốn tồn tại?
Việc phân loại kênh là nền tảng trong kế hoạch của cô, trưởng đài nhịn không được ngẩng đầu lên nói: "Trưởng ban tiểu An, số lượng tivi mà người dân cả nước sở hữu rất ít, đài truyền hình của chúng ta chỉ mới đi vào hoạt động hơn chục năm, chương trình truyền hình mới được thử nghiệm trong năm nay.
Dù muốn phân loại kênh cũng phải bắt đầu từng bước một, không thể một ngụm mà ăn được miếng to như vậy phải không? Ngoài ra, đài truyền hình của chúng ta là một tổ chức phúc lợi công cộng, không tạo ra bất kỳ đầu ra nào nhưng yêu cầu có tài chính ngân sách. Ở nước ta có rất nhiều chủ trương kế hoạch đang chờ vốn, kinh phí có thể phân chia cho chúng ta sẽ không quá nhiều."