Ngay sau đó, An Tri Thu cũng đến, cùng Khương Sĩ Minh loay hoay nướng đồ ăn.
Phòng Viên trực tiếp nắm tay An Tri Hạ mà chào hỏi với mọi người, sau đó anh kéo cô đi xem một vòng xung quanh. Cứ ba tháng, sân sẽ được quét dọn một lần, nhưng ở kinh đô có rất nhiều bụi, nên là bụi tích tụ ở khắp mọi nơi rất dày đặc, điều đó khiến cho vương phủ có vẻ hơi hoang tàn và hiu quạnh, như thể đã bị lịch sử lãng quên, không nguyện ý mà quay đầu nhìn lại triều đình phong kiến đã từng thịnh vượng.
"Anh Viên." Khuất khỏi tầm mắt của mọi người, An Tri Hạ bám vào cánh tay rắn chắc của anh vừa đi vừa nhảy, cô cũng không quên hỏi anh những nghi ngờ của cô trong cả buổi sáng: "Anh có nhúng tay vào chuyện của Tiêu Vân Lan không?"
Phòng Viên mỉm cười gật đầu: "Chúng ta có nhiều đối tượng tình nghi hơn các đồng chí trong cục. Dựa trên mạng lưới cá nhân của Tiêu Vân Lan để tìm kiếm, chúng ta có thể dễ dàng tìm ra những người trong ảnh, sau đó cho họ những lời khuyên phù hợp."
"Em nghe nói kẻ đốt phá kia không chờ đến khi các đồng chí trong cục thẩm vấn mà đã nói ra toàn bộ hết rồi? Tiêu Vân Lan không thể nào sẽ tìm đến loại người như vậy chứ?"
"A, chắc là cậu ta sợ đến cứng người rồi. Cậu ta đốt lửa rồi nhanh chóng bỏ đi để tạo bằng chứng ngoại phạm mà không nắm rõ được tình hình cụ thể. Tiêu Vân Lan sợ bị nghi ngờ nên chưa bao giờ liên lạc lại với cậu ta. Hai người bọn họ không có thông tin gì của nhau, cho đến khi cậu ta nghe được tin tức tòa nhà văn phòng đài truyền hình xảy ra hỏa hoạn và còn có người bị thiêu chết, sau đó, cậu ta lại thấy các đồng chí trong cục rất nhanh đã bắt giữ cậu ta về kết án, chỉ nhốt cậu ta mà không tra hỏi, khiến cậu ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, lại vừa sợ hãi.
Một người tình cờ bị nhốt cùng phòng với cậu ta nói với cậu ta rằng thông thường, những tội phạm có tình tiết phạm tội nghiêm trọng và có bằng chứng chắc chắn thường sẽ bị đối xử như thế này, chỉ chờ bị kết án. Chỉ qua nửa đêm, cậu ta cũng chịu khai ra."
An Tri Hạ không khỏi bật cười mà nói: "Đây là tạo cuộc chiến tâm lý cho cậu ta sao? Chỉ cần không phải là người được huấn luyện đặc biệt hoặc có tố chất tâm lý cao, sẽ rất dễ rơi vào bẫy, trong lòng cậu ta tự diễn một vở kịch lớn, sau cùng lại tự mình dày vò chính bản thân đến nỗi không thông mà tự đi khai ra hết mọi chuyện."
"Đúng vậy, tin tuyển dụng của em đang rất lớn nên các lãnh đạo quan tâm rất đặc biệt. Sau vụ cháy văn phòng, anh đã yêu cầu giám đốc phải báo cáo đúng sự thật với cấp trên nên tính chất của vụ đốt phá thông thường đã được nâng lên thành cấp quốc gia. Lần này, Tiêu Vân Lan sẽ bị kết án ít nhất từ mười đến hai mươi năm tù." Phòng Viên ôm lấy vai của cô, thấp giọng cười nói."Không có cô ta ở bên cạnh, anh yên tâm không ít. Cô ta có tác phong không đứng đắn lắm, chỉ có thể dùng chính nghĩa để trấn áp."
An Tri Hạ chớp chớp mắt, giả vờ như không biết mà hỏi lại: "Tác phong không đứng đắn? Anh Viên, anh có ý gì vậy hả?"
"Anh đã nhờ bạn điều tra cô ta." Phòng Viên cau mày, kể lại chi tiết cho cô. Anh không phải là người văn minh gì cả, cũng không hề gia trưởng, anh chỉ cho rằng phụ nữ nên được bảo vệ ở sau lưng. Có rất nhiều chuyện nếu không giải thích rõ ràng sẽ để lại tai họa ngầm, hơn nữa, An Tri Hạ lại rất thông minh nhạy bén.
Anh nên giải thích rõ ràng với cô, để cô trải nghiệm chuyện này nhiều hơn một chút: "Một năm trước, khi cô ta xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, cô ta đã bị ai đó đánh chảy máu phía sau đầu. Theo lời người có ở đó kể thì cô ta đã tắt thở, nhưng khi gia đình của cô ta vội vã đến nơi thì cô ta lại mở mắt tỉnh dậy. Theo như lời của những người chứng kiến, cô ta chống đối xã hội, giống như có một thứ bẩn thỉu nào đó muốn giết cô ta, nhưng mà cô ta đã khôi phục lại trạng thái ban đầu rất nhanh.
Chỉ là từ đó cho đến nay, cô ta đối nhân xử thế rất chu toàn, hơn nữa cũng gan dạ hơn vì dám mua đồ của các hộ gia đình ở vùng ngoại ô rồi bán lại ở chợ đen, kiếm được rất nhiều tiền.
Vốn dĩ cô ta xuống nông thôn làm thanh niên trí thức ở nơi khá là giàu có chứ không phải là thôn Hà Đường, nhưng cô ta lại dùng tiền để tìm người đổi. Hơn nữa, cô ta đưa đẩy trước mặt anh rất nhiều lần rồi..."
An Tri Hạ nghe xong thì lặng lẽ nuốt khan: "Vậy nên?"