An Tri Hạ nhướng mày: "Không phải nhà họ Tiêu rất hiếm phụ nữ sao? Theo lý thuyết thì thật vất vả tìm được chính chủ như vậy, càng không được để vụt mất trong lòng bàn tay?"
"Cô bé, lòng người đều làm bằng xương bằng thịt, ở phương diện này nhà họ Tiêu chịu tổn thất lớn, bọn họ ở đây cũng không có nhiều sức lực để tiêu hao." Ông cụ Khương xoa xoa tóc cô: "Tình cảm đều phải xuất phát từ hai phía, cho dù Tiêu Vân Lan là người nhà họ Tiêu, nhưng trên đường trở về cô ta đã đối xử với những người thân của mình bằng thái độ lợi dụng, không một chút thuần khiết. Nhà họ Tiêu có thể hơi bênh vực người nhà của mình, nhưng họ có thể có những thành tựu vĩ đại ở phương diện y học, khẳng định không phải là những người ngu ngốc, sao có thể không nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô ta?"
An Tri Hạ cắn môi, ngập ngừng nói: "Ông ngoại, nếu như dì Trần đã có âm mưu tráo đổi đứa bé, bà Tiêu và hai người dì thật sự bị nhà họ Kỳ hại chết, vậy thì Tiêu Vân Lan thật của nhà họ Tiêu, có khả năng có thể yên bình lớn lên ở nhà họ Kỳ sao? Chiều nay anh Viên nói với cháu là anh ấy đã điều tra kỹ lưỡng Tiêu Vân Lan, mặc dù trước đây cuộc sống của cô ta không mấy tốt đẹp khi cô ta ở nhà họ Kỳ, nhưng nhìn như thế nào cũng có vẻ là do tâm lý gia trưởng trọng nam khinh nữ của dì Trần, chứ không phải là vì cô ta là đứa con thật sự của nhà họ Tiêu."
Ông cụ Khương nheo mắt lại: "Nhưng nhà họ Tiêu đã bí mật tiến hành xét nghiệm ADN ba lần với Tiêu Vân Lan, ba bản báo cáo đều chứng minh cô ta quả thực là con của nhà họ Tiêu."
"Vậy thử lại một lần nữa đi!" An Tri Hạ đột nhiên đứng dậy nói.
"Được rồi, hôm khác thừa dịp lúc con trai thứ hai của nhà họ Tiêu ở nhà, ông sẽ đến đó một chuyến, sau khi lấy được mẫu vật, ông sẽ nói dối là được người khác giao phó, nếu họ vẫn có quan hệ huyết thống như cũ thì chúng ta sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu họ không có quan hệ huyết thống thì chúng ta hãy cùng nhau giải quyết vấn đề này."
"Vâng, cháu cảm thấy Tiêu Vân Lan sẽ yêu cầu muốn gặp cháu khi cô ta bị đưa đến trại lao động cải tạo."
Quả nhiên, ngày hôm sau khi cô đi làm, một đồng chí ở cục cảnh sát đã đến gặp cô, giải thích mục đích đến đây.
Đối mặt với nhân chứng vật chứng thuyết phục, Tiêu Vân Lan cắn răng không chịu nhận tội, kiên trì muốn gặp mặt An Tri Hạ mới chịu ký tên ấn dấu vân tay.
An Tri Hạ suy nghĩ một lúc, trước tiên đến đội vận chuyển tìm Phòng Viên, khi biết được anh đã mang đoàn xe đến thành phố lân cận, cô theo yêu cầu mãnh liệt của anh trai cùng đi gặp Tiêu Vân Lan.
Tóc của Vân Tiêu Lan vừa dài ra một chút, những vết lởm chởm trước đó đã trở nên nhạt hơn. Tuy nhiên, sau khi ở cục cảnh sát được một ngày, bộ quần áo sáng màu của cô ta đã nhăn nheo, đầu tóc bết bác, gương mặt phủ một lớp dầu, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm. Nhìn thấy An Tri Hạ đến, trong mắt cô ta tràn ngập ghen tị và hận ý điên cuồng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đeo chiếc còng tay bạc lặng lẽ ngồi sau bàn, khàn giọng nói: "Cô tới rồi, ha ha, tôi còn tưởng là người kiêu ngạo như cô sẽ từ chối gặp tôi, không ngờ cô cũng như người bình thường, nhìn thấy tôi bị bắt nhốt, liền nóng lòng chờ không được muốn xem tôi thê thảm đến mức nào sao? Nhưng cô đã tính sai rồi, tôi chưa làm gì hết nên tới chết cũng không nhận tội! Cô muốn gài bẫy để loại trừ tôi, sắp xếp đầy đủ nhân chứng vật chứng, cô nghĩ là một mình cô có thể lấy tay che trời sao, chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì sẽ kêu oan một ngày. Tôi tin là trên đời này còn tồn tại công lý và công bằng, cho dù sớm hay muộn, một ngày nào đó vị trí của tôi và cô sẽ thay đổi!"
An Tri Thu tức giận cười: "Cô có cái gì mà em gái tôi phải phí tâm phí sức hãm hại? Do cô quá xinh đẹp, có quyền có thế hay là có một người đàn ông xuất sắc? Về mọi mặt cô đều không bằng em gái tôi, cô giống như một con chuột cống bẩn thỉu, nhìn một cái cũng cảm thấy kinh tởm, khiến người ta không dám đụng vào."