An Tri Hạ cười khẽ: "Cô cũng biết giảng đạo về lương tâm à? Cô có lương tâm sao? Tôi không biết tại sao trước đây cô lại gặp khó khăn với hai đứa con của cô. Dù sao thì cô cũng đã dung túng những đứa trẻ nghịch ngợm của nhà đồng chí Lưu Nhất Nguyệt. Những chuyện xảy ra vào ngày đầu năm mới trước khi tôi và anh trai đến kinh đô, đã thấy rõ mục tiêu của cô là Phòng Viên!"
"Cô đừng ngậm máu phun người, mắt tôi mù hay là đầu óc có vấn đề mà nhìn trúng Phòng Viên? Khi đó anh ta sống trong chuồng bò, cả thôn cách xa anh ta, hơn nữa anh ta còn có ba đứa con, bữa được bữa không. Cho dù ngoại hình có đẹp, cũng không có người phụ nữ nào trong thôn có hứng thú với anh ta. Lại nói, cô coi trọng anh ta nhưng không muốn làm mẹ kế, cô mới là người có hiềm nghi mưu hại mấy đứa trẻ nhiều nhất, nhưng cô lại hất nước bẩn lên người tôi!" Tiêu Vân Lan ngoài mạnh trong yếu gầm nhẹ nói.
An Tri Hạ nhướng mày: "Ngày đầu năm mới có rất nhiều người nhìn thấy cô theo Phòng Viên đi vệ sinh, thậm chí còn xúi giục Trần Tư Khả gọi tôi tới. Không phải cô nhìn thấy Phòng Viên thân cận với chúng tôi, nên có ác cảm với chúng tôi sao, cho nên muốn cùng Thôi Thiên Hạo âm mưu tính kế tôi và Phòng Viên. Thật tiếc là kế hoạch của cô đã thất bại, các người tự kết hôn, những điều này đều được dân làng chứng kiến, tôi cũng không có đổi trắng thay đen."
Tiêu Vân Lan thở hổn hển nói: "Dù sao tôi cũng không có tội!"
"Tôi quên nói cho cô biết, ngày hôm qua Thôi Thiên Hạo cũng bị thẩm vấn, đã nói rõ tất cả những chuyện cô làm, cho nên, hiện tại cô cũng chỉ có thể giãy giụa trước khi chết mà thôi." An Tri Hạ mím môi, cười nhạt nói.
"Không thể nào." Tiêu Vân Lan giật mình: "Cô muốn giết tôi, anh ta là chồng của tôi, không thể nào khai gian vì cô!"
"Đó không phải là khai gian. Anh ta đưa ra rất nhiều bằng chứng thuyết phục, nói rằng anh ta là người đứng sau mọi chuyện. Hơn nữa, hiện tại anh ta đã có hộ khẩu thường trú đăng ký tại thành phố, một ngôi nhà đứng tên anh ta và một công việc. Tại sao anh ta lại muốn trói buộc cả đời với một người phụ nữ có nội tâm tràn ngập ghen ghét hận thù? Đúng như dự đoán, anh ta sẽ thừa dịp ly hôn với cô trước khi cô bị đưa vào trại lao động cải tạo."
Tiêu Vân Lan không nhịn được đứng lên, lập tức bị đồng chí nữ phía sau đẩy trở lại ghế: "Không thể nào, cho dù anh ta không liên quan đến vụ phóng hỏa thì anh ta cũng liên quan đến mọi việc trước đây, anh ta là đồng phạm với tôi, sao các người không đi bắt anh ta? Đó là nhà của tôi, anh ta có thể định cư ở kinh đô đều nhờ vào công lao của tôi!"
Vừa nói xong, cô ta đứng hình tại chỗ, lấy tay ôm mặt không kìm được tiếng nức nở.
Lúc này, ngoài cửa có mấy người đi vào, sắc mặt người ở giữa tái nhợt nói: "Xem ra án tù này không có gì oan khuất, cấp trên đều rất chú ý đến việc này, chúng tôi muốn cho phạm nhân này nhanh ký tên ấn dấu vân tay rồi tiễn đi." Nói xong, vị đồng chí gật đầu với An Tri Hạ rồi quay người sải bước rời đi.
Một số người khác nháy mắt ra hiệu với hai nữ đồng nghiệp, yêu cầu họ đưa Tiêu Vân Lan đi.
Lần này Tiêu Vân Lan không ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt hung ác nhìn An Tri Hạ: "An Tri Hạ, nhất định là cô cũng trọng sinh, cho nên cô biết sau này Phòng Viên sẽ có thành tựu, cho nên đã sớm dính lấy anh ấy, nghĩ đến cuộc sống như một người vợ giàu có, đúng hay không?
Để tôi nói cho cô biết, không có người đàn ông nào đáng tin cậy cả! Bọn họ đều không thích những người phụ nữ mưu mô, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ có kết cục giống như tôi! Ha ha ha, tôi sẽ chăm chỉ cải tạo, ra sớm một ngày để chứng kiến sự thê thảm của cô..."
"Cô ta điên rồi!" An Tri Thu nhịn không được chửi rủa một tiếng, kéo em gái ra khỏi nhà giam, hít một hơi thật sâu: "Việc của cô ta đã giải quyết xong rồi đúng không?"
"Vâng, chỉ riêng tội cố ý làm hư hỏng tài sản quốc gia cũng đủ để cô ta phải ngồi tù từ mười đến hai mươi năm rồi." An Tri Hạ gật đầu, cảm thấy bầu trời trở nên trong xanh hơn thường ngày, nỗi lo lắng trong lòng lập tức biến mất.