"Kho báu quốc gia" là kênh do An Tri Hạ cố ý đưa ra, cô hy vọng thông qua chương trình này, mọi người sẽ hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của bảo tàng, di sản văn hóa tốt đẹp không thể bị lãng quên trong sự thiếu hiểu biết và mù quáng theo xu hướng.
Bởi vì có ba chương trình do Tiêu Vân Lan cung cấp "Tạp kỹ hội tụ", "May mắn gõ cửa" và "Suối nguồn hạnh phúc". An Tri Hạ cũng trực tiếp mạnh dạn sử dụng hình thức của ba chương trình này để tạo ra "Khuôn mặt vui vẻ", mời tất cả các đoàn biểu diễn ở kinh đô tham gia chương trình này dưới hình thức một cuộc thi, khán giả sẽ xác định trực tiếp đoàn biểu diễn nào có thể đi tiếp sau mỗi vòng đấu. Thứ nhất, tạo điều kiện cho mỗi đoàn biểu diễn có cơ hội biểu diễn cho mọi người; thứ hai, giúp bọn họ học hỏi lẫn nhau, nâng cao năng lực nghiệp vụ của mình; thứ ba, cuộc thi đấu giữa bọn họ sẽ tạo ra đoàn biểu diễn nổi tiếng chính thức đầu tiên!
Chương trình "Chiến đấu đến cùng" tương tự như chương trình "May mắn gõ cửa", chỉ là những đối tượng học sinh cấp ba tham gia thi đấu tri thức, chương trình được phát sóng mỗi tuần một lần, giải thưởng hào phóng hơn nhiều so với giải thưởng do Tiêu Vân Lan đặt ra.
Tất nhiên, sẽ có một kênh phát sóng những bộ phim kinh điển trong và ngoài nước, đồng thời cũng sẽ có chương trình dành cho trẻ em kéo dài một tiếng vào lúc sáu giờ hàng ngày.
An Tri Hạ đã đóng gói rất nhiều chương trình cổ điển của đời sau, trình bày chúng dưới dạng mới dựa trên tình hình công nghệ và sự phát triển kinh tế của hiện tại. Một số chương trình phù hợp để phát sóng cố định hàng ngày, trong khi những chương trình khác cần thu thập chủ đề để có thể phát sóng mỗi tuần một lần.
Cô chịu trách nhiệm về chủ đề, hình thức và định hướng của chương trình, còn những người khác theo cô phân nhóm thì tìm hiểu nội dung chi tiết, viết ra kế hoạch cụ thể cho chương trình.
Hôm thứ bảy, An Tri Hạ và anh trai cô đến xưởng in để in hơn hai nghìn bài thi, niêm phong rồi chuyển về nhà. Trưởng đài truyền hình đang nói chuyện với hai người khác, dẫn theo một nhóm thanh niên cường tráng đến mượn bàn ghế, giao cho đội vận chuyển đem bàn ghế đến khoảng không gian rộng rãi phía sau tòa nhà văn phòng đài truyền hình.
Hai nghìn bàn ghế được bày trí khá hoành tráng khiến ai cũng vừa thích thú vừa hồi hộp. Họ rất vui vì đã là nhân viên của đài truyền hình, nếu không chắc chắn bây giờ họ là một trong hơn một trăm ngàn người đáng thương bị loại, hoặc là có thể may mắn được tham gia kỳ thi nhưng lại không thể so sánh với một học bá thật sự.
Chuyện xảy ra vào chủ nhật vừa lúc mọi người đều được nghỉ ngơi, nên đều được kêu đến để phục vụ cho thí sinh. Họ không hề miễn cưỡng mà ngược lại còn bắt đầu thảo luận xem ngày mai nên mặc gì, mang theo những gì, phụ trách cái gì trong khi tan làm.
Khi đến giờ, mọi người được yêu cầu tập trung trước trường quay đài truyền hình.
Mọi người xách túi đi tập trung theo nhóm kênh, mặt ai cũng đỏ bừng hưng phấn, đều nhìn An Tri Hạ cùng mấy hộp đồ vật xung quanh.
"Các đồng nghiệp của tôi chắc hẳn đã biết ngày mai hai nghìn đồng chí sẽ đến tham gia kỳ thi tuyển do đài truyền hình chúng tôi tổ chức, các bạn sẽ đóng vai trò phục vụ và giám thị. Vì bộ mặt của đài truyền hình, cũng như để phục vụ các thí sinh tốt hơn, tạo điều kiện thuận lợi cho công việc sau này. Chúng tôi sẽ phân phát quần áo làm việc, phù hiệu làm việc và phân chia công việc của mọi người ngay bây giờ! Tất cả đều được tài trợ bởi các hợp tác xã cung ứng tiếp thị!"
Mọi người vui mừng vỗ tay thật mạnh, kiễng chân lên để xem lén.
Trang phục đi làm là áo thun màu đỏ rượu có ba cúc áo sơ mi từ trên cổ áo dài xuống, cổ có sọc mỏng màu trắng xanh, trước ngực thêu dòng chữ đài truyền hình kinh đô, áo dành cho nữ có phần thắt eo giữa thân áo, quần đen rủ xuống bên dưới, đi kèm với phù hiệu làm việc màu bạc.
Họ không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp lấy quần áo xoay người tìm phòng thay đồ.