Mọi người nghe xong đều có chút phân vân, An Tri Hạ nghĩ ngợi bèn nói: "Trở về tôi sẽ viết vài kịch bản, sau đó sẽ tham gia toàn bộ quá trình quay phim, làm mẫu cho mọi người. Sau này mọi người sẽ tự mình làm, phim điện ảnh và phim truyền hình có giá trị lưu giữ và lượt xem nhiều hơn là chương trình."
Mọi người liên tục gật đầu, chương trình thay đổi cái cũ sáng tạo ra cái mới rất nhanh, chương trình mới vừa ra sẽ bao trùm các chương trình cũ, nhưng bởi vì chu kỳ quay phim điện ảnh dài, chất lượng quay phim tốt, cốt truyện đầy kịch tính, vô cùng được mọi người tôn sùng, một lần hai lần thậm chí là bảy tám lần, bọn họ vẫn xem lại như cũ không hề chán.
Nếu bản thân họ có thể tham gia vào việc ghi hình phim và phim truyền hình, chạm vào trái tim của người dân, bọn họ vừa nghĩ rằng trái tim đã nôn nóng, hận không thể dấn thân vào công việc ngay bây giờ!
Trở về từ tòa nhà văn phòng, bọn họ truyền đạt cho tất cả nhân viên từng chút một về cuộc họp. Mọi người làm việc tích cực hơn, cố gắng để đưa ra các tác phẩm tốt hơn cho người dân, không phụ sự mong đợi của các cấp trên.
Tám kịch bản An Tri Hạ viết cho tiết mục của đoàn biểu diễn đã nộp lên trên. Cô còn không ít kịch bản tồn đọng, có thể tiếp tục gắng sức hai tháng nữa. Hiện giờ nhóm thành viên cốt cán Thiệu Đồng Phong hoàn toàn có thể dưới sự chỉ đạo của cô, gánh vác công việc chỉnh sửa, cô chỉ cần thỉnh thoảng kiểm tra, cho chút ý kiến.
Chỉ có điều, An Tri Hạ híp mắt, trước khi bản thân tập trung cho việc viết kịch bản điện ảnh và truyền hình, còn phải sắp xếp cho người nhà nhân viên một chút, để cho mọi người không lo lắng toàn tâm toàn ý vào công việc.
Trình độ của các thành viên trong gia đình không đồng đều, có phần tử trí thức tự mình có việc làm, nhưng bởi vì nơi làm việc xa xôi, không thể mỗi ngày gặp mặt bạn đời, bọn nhỏ cũng hầu hết đều ném cho người già nuôi; có người nhà trình độ văn hóa bình thường, bởi vì gia đình có quan hệ, vì vậy làm việc ở nhà ăn đơn vị, hoặc trông trẻ ở trường mẫu giáo gần đó; có người nhà vừa không có văn hóa, lại không có quan hệ, chỉ có thể nhận một chút công việc thủ công...
Mâu thuẫn tranh chấp trong khu nhà ở người nhà nhân viên không ngừng, vô cùng náo nhiệt, là vấn đề hàng xóm đặc biệt thường thấy, đã được cô chỉ định là một trong những đương sự của pháp luật hợp đồng.
Bây giờ cô đã tuyển dụng hơn 800 nhân viên mới, bọn họ vừa đi làm nên sẽ sống trong ký túc xá của đơn vị. Lúc trước cô hứa hẹn định cư cho người nhà của nhóm thanh niên trí thức, nhưng vấn đề nhà cửa nếu không được giải quyết, vậy mâu thuẫn vợ chồng cũng sẽ trở nên sâu sắc. Sau đó là vấn đề công việc của người nhà.
An Tri Hạ xoa xoa trán, chuyện của mình là hết chuyện này đến chuyện khác.
"Tan tầm rồi." An Tri Thu tìm tới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cười chọc chọc trán cô: "Sắp làm cô dâu rồi, sao còn mặt mày ủ rũ thế?"
Cô nâng má thở dài: "Em ôm cho mình nhiều việc quá."
"Em đang đau khổ trong ngọt ngào." Anh ấy cười nói: "Nếu như không có những việc này, em sẽ nhàn rỗi tới mức mốc người lên mất. Em nói xem, mọi người ai mà không muốn làm việc nhẹ nhàng mà lại được trả lương cao chứ? Chỉ có em, hết ý tưởng này lại đến ý tưởng khác nảy ra, mọi lúc đều ngập tràn hăng hái, còn phải kéo theo mọi người.
Hiếm khi thấy em lo lắng, nói đi có gì cần anh trai giúp đỡ không?"
An Tri Hạ nhìn về phía anh trai đang dí sát tới, chớp mắt, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, cười nói: "Có rồi!"
Vẻ mặt An Tri Thu mờ mịt, tiếp theo liền sợ tới mức nhảy dựng lên, muốn kéo cô dậy lại không dám, vừa tức vừa gấp nói: "Có rồi?"