Ba đứa nhỏ lập tức nhìn qua, đôi mắt đen láy long lanh mong chờ nhìn về phía cô.
An Tri Hạ có cảm giác tội lỗi, chần chờ hồi lâu.
Phòng Viên lấy tiền mừng từ trong túi ra đưa cho Phòng Tụng Ngôn, rồi đưa ba lô nặng trĩu cho Phòng Lễ Hi nói: "Ba đứa tính lại số tiền kia, xem tổng cộng có được bao nhiêu rồi đối chiếu với sổ sách một lần. Nếu chuẩn xác không có sai lầm thì khen thưởng mỗi đứa mười đồng tiền!"
Ba đứa nhỏ vui vẻ gật đầu, bò lên trên giường, lấy giấy bút, bắt đầu kiểm tra tiền mừng, sau đó đẩy ba lô tiền ngã lên trên giường đất.
Bọn họ phân công hợp tác, trước tiên đặt mấy tờ tiền giống nhau ở bên, cứ thế thêm tiền ngay bên cạnh, xong hết tất cả mới bắt đầu tính tiền mừng.
Phòng Viên tiến đến bên cạnh An Tri Hạ, thấp giọng nói: "Vợ à, hình như em quên những gì mình nói rồi nhỉ? Để bọn nhóc trở thành con của mình, nên sai làm việc gì thì để tụi nó làm việc đó, nên giáo huấn thì giáo huấn, nên khen ngợi thì khen ngợi, không cần cố kỵ điều gì.
Để tụi nhỏ đếm tiền mừng cũng tốt, mấy đứa nhỏ ở gia đình khác không có nhiều cơ hội như vậy đâu."
"Em sợ tụi nhỏ nghĩ nhiều."
"Tụi nhỏ còn thông minh và kiên cường hơn những gì chúng ta tưởng tượng, hơn nữa tụi nhỏ cũng hy vọng em không có ngại ngùng gì với bọn chúng hết."
An Tri Hạ nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy em sẽ nỗ lực học cách ở cùng mấy đứa nhỏ, tìm ra phương thức chung sống hòa hợp tốt nhất."
Buổi chiều bọn họ đã ngủ không ít, cho nên lúc này không buồn ngủ chút nào.
Tụi nhỏ vùi đầu đếm tiền, còn hai vợ chồng mới cưới kề tai nói nhỏ thấp giọng nói chuyện. Khung cảnh hài hòa ấm áp khiến Phòng Viên nhịn không được muốn hôn má cô một cái. Lúc này thật ra anh có chút hối hận buổi chiều đã quá náo loạn, để đến buổi tối xem anh có thể nuốt hết mỹ vị trước mặt vào bụng hay không.
An Tri Hạ còn tưởng cả đêm nay tụi nhỏ không hoàn thành được nhiệm vụ, kết quả tụi nhỏ đã nhanh chóng gom tiền, kiểm tra hai lần không còn sai sót mới bắt đầu tính tiền mừng. Phòng Viên lấy ra chiếc bàn tính bằng ngọc xinh đẹp, Phòng Ca Hân đọc to, Phòng Lễ Hi khảy bàn tính, còn Phòng Tụng Ngôn ghi chép tất cả vào sổ sách.
Âm thanh lách cách lách cách vang lên khiến người nghe càng thêm nhiệt huyết, An Tri Hạ nhịn không được bước xuống từ trên sô pha, bò lên trên giường đất ngồi bên cạnh tụi nhỏ nhìn thử.
Phòng Viên cũng lại đây, nhỏ giọng nói: "Bàn tính kia là lúc thằng bé được ba tuổi anh mua cho nó, lúc rời khỏi nhà, thằng bé chỉ ôm thứ này không chịu buông tay. Ngày thường tâm tình phiền muộn, thằng bé cũng khảy bàn tính chơi đùa, hai đứa nhỏ kia cũng học được cách sử dụng."
Chỉ sau hai giờ, bọn nhóc đã soạn tiền gọn gàng rồi tính toán xong xuôi.
"Cha mẹ, tiền mừng là 32 đồng 8 hào 3 xu, bọn con tính vài lần đều là con số này." Hiếm khi trông Phòng Lễ Hi bối rối như thế.
An Tri Hạ lấy 30 đồng tiền từ trong túi, chia đều rồi đưa tới trước mặt tụi nhỏ, cười nói: "Vừa rồi cha mấy đứa bỏ một đống tiền lẻ vào. Này, đây là tiền mấy đứa kiếm được để làm tiền tiêu vặt, chờ hợp tác xã cung ứng tiếp thị mở cửa, mẹ sẽ mua cho mấy đứa heo đất. Được tiền tiêu vặt mấy đứa có thể bỏ vào trong đó, khi nào đủ thì gửi vào ngân hàng nhé."
Bọn nhỏ sôi nổi gật đầu, cất gọn số tiền phía dưới chăn đệm trên giường.
Mọi người rửa mặt sau đó tắt đèn ngủ, An Tri Hạ không thích bị người khác ôm, nhưng cô rất thích cảm giác được bao bọc bởi lồng ngực ấm áp, cảm giác vô cùng an toàn.
Đây cũng là lần đầu tiên Phòng Viên ôm cơ thể mềm mại trong lòng, nhất thời hưng phấn ngủ không yên, anh còn nói chuyện câu được câu không với An Tri Hạ thêm một chút nữa.