Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 704

Chương 704 - Chương 704 -

Nói chuyện một hồi, mọi người nhìn thời gian đã muộn, lại nhìn chiếc tivi trong phòng, bọn họ mới phát hiện ra, có chút xấu hổ nói: "Chúng tôi không làm chậm trễ mọi người xem tivi chứ?"

An Tri Hạ chớp chớp mắt, khẽ cười nói: "Không đáng ngại, xem tivi nhiều không tốt cho thị lực của trẻ em." Ngược lại cô cũng ngại mời người khác đến nhà xem tivi cùng.

Tiễn bọn họ đi, Phòng Viên mới từ trong phòng bước ra, giúp cô dọn dẹp nước trà trên bàn.

"Vốn dĩ em nghe anh nói đội vận tải có quy mô rất lớn, cũng thấy có rất nhiều người nhà nhưng không nghĩ tới vấn đề giữa hàng xóm lại nhiều như vậy." Cô vừa cảm thán vừa thấy mới lạ: "Đúng rồi anh Viên, khu nhà chúng ta có vẻ rất yên tĩnh, hàng xóm sống chung hài hòa, có phải anh đã làm gì rồi không?"

Hiếm khi Phòng Viên ôm cô vào lòng, hôn cô một cái.

Ba đứa trẻ lập tức che mắt lại, cười trộm, đôi mắt đen nhánh nhìn qua kẽ ngón tay.

"Anh chú ý chút!" An Tri Hạ nghiến răng nói.

"Không ngại, người người nhà nhà đều có con, còn không cho phép vợ chồng thân thiết gắn bó tình cảm?" Phòng Viên cười haha, khí tức u ám giữa hai hàng lông mày hoàn toàn tan biến hết, có chút phô trương cùng tùy tiện mà độ tuổi của anh không nên có.

Anh không buông tay, nói nhỏ: "Từ khi anh nghe em nói sắp trở về kinh đô, liền bắt đầu chuẩn bị rồi. Vốn dĩ em đã đồng ý ở cùng anh trong căn nhà ống chật hẹp, anh đâu thể để em vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà tiêu hao phần lớn sức lực cãi nhau với hàng xóm không ngừng?

Hơn nữa, phẩm chất của người nhà như nào, có quan hệ với hiệu suất làm việc của người đàn ông, cũng phản ánh tố chất của người chồng."

"Lúc đó anh đã nghĩ đến hiện tại rồi?" An Tri Hạ thoáng giật mình nghiêng đầu nhìn anh: "Không ngờ anh nhìn trúng ai, liền bắt đầu mưu tính làm thế nào để tha người đó về tổ?"

"Chẳng thế thì sao, em nhìn thấy có con sư tử nào nhìn trúng con mồi rồi mà còn từ bỏ không?" Anh nhướng mày cười nói: "Anh cũng cảm thấy may mắn bản thân đã kịp thời nhận ra tình cảm của mình đối với em, đồng thời có mưu tính từ sớm, nếu không thì bây giờ anh làm gì có thể ôm mỹ nhân về?"

An Tri Hạ tò mò truy hỏi nói: "Anh nhận ra tình cảm khác lạ đối với em từ khi nào?"

Phòng Viên cười không nói, chỉ kéo cô khỏi sô pha, dặn dò tụi nhỏ đi ngủ sớm, rồi về phòng.

An Tri Hạ không tiếp tục hỏi, thực ra bản thân cô cũng không biết hai người ở bên nhau rồi kết hôn như thế nào. Ước chừng ngày thường ở cùng từng chút từng chút một rồi xảy ra phản ứng hóa học, nếu thật sự nói đến điểm nào có thay đổi, vậy thì thật sự không có thước đo nào có thể đo lường.

Vào phòng đóng cửa, Phòng Viên nhìn về phía An Tri Hạ nhếch miệng cười nói: "Sư tử muốn ăn rồi, thỏ trắng em có quyền lựa chọn tư thế vào bụng..."

An Tri Hạ bật cười, hai tay tạo thành hình cái kéo đặt lên đầu, ánh mắt ngập nước chớp chớp, cắn môi dưới: "Thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, có thể đừng ăn được không?"

Sắc mặt Phòng Viên lập tức thay đổi, quả thật hung ác hơn nhiều: "Khà khà, không những sư tử phải ăn, còn phải lột da cho vào bụng!"

Cô che miệng cười muốn chạy, lại bị một tay anh kéo lại.

Sự thật chứng minh, đàn ông không chịu được trêu chọc, đặc biệt là người đàn ông đã ăn chay không biết vị mặn suốt mấy chục năm, đặc biệt hơn nữa là người đàn ông vừa mới khai trai!

Dung túng bản thân mấy ngày, năm giờ An Tri Hạ mới mở mắt ra, còn chưa nhúc nhích, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Mới năm giờ, sao không ngủ thêm chút?"

"Tập thể dục rèn luyện thân thể." Cổ họng cô cũng khàn khàn.

Phòng Viên hôn cô một lúc lâu: "Anh đi cùng em."

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay quần áo, một nhà năm người lặng lẽ khóa cửa xuống tầng chạy bộ dọc theo con đường lớn từ cửa đông ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment