An Tri Hạ viết chữ "Nước E" thật to trên giấy, không ngừng vẽ vòng tròn. Khi nghe thấy tiếng nhân viên tan làm trong hành lang, cô khôi phục tinh thần lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đóng kỹ cửa rồi đạp xe về nhà.
Khi về đến nhà cô phát hiện, Phòng Lễ Hi đã bật bếp sẵn, nấu cháo, mang bánh bao từ nhà ăn về. Cô mỉm cười khen ngợi bọn nhỏ, thay quần áo ở nhà, rửa tay và bắt đầu nấu ăn.
Hôm nay Phòng Viên không có nhiệm vụ lái xe, anh trở về vào giờ ăn, trên người mang theo mùi xăng nhàn nhạt, trên cổ vẫn còn vết bẩn chưa được lau sạch. Anh tắm trong vòng năm phút, lau khô tóc rồi chen vào bếp, đứng bên cạnh cửa.
"Sao anh tan làm muộn thế? Lại phải sửa xe à?" An Tri Hạ vừa xào rau vừa cười nói: "Nơi này nhỏ như cái bàn tay lại còn ngột ngạt lại đầy mùi dầu khói, anh chen vào đây để làm gì? Chỉ cần năm phút là em có thể làm xong rồi."
Phòng Viên dựa vào tường, đầu sắp chạm vào khung cửa, trên mặt là biểu cảm lười biếng cực kỳ thả lỏng, giống như một quý ông lịch lãm khi trong nhà không có xảy ra việc gì, khí chất đàn ông gần như vượt qua cả mùi dầu khói làm cho cả căn bếp càng thêm ấm áp hơn.
"Ừm." Anh gật đầu: "Anh chỉ muốn nhìn em thôi, nếu như không sợ em tức giận rồi ghét anh, anh còn muốn làm đồ trang sức treo trên lưng em đó."
An Tri Hạ cười trừng anh một cái: "Anh nhỏ nhắn tinh xảo đến mức nào mà có thể gọi mình là đồ trang sức vậy?"
Phòng Viên cười nhẹ, không nói tiếp mà trả lời: "Xe trong đội cần phải kiểm tra hàng ngày, hôm nay hiếm khi không có đơn hàng nên bọn anh đã làm một cuộc kiểm tra lớn, mất chút thời gian. Trong tuần tới có lẽ lại phải đi sớm về muộn." Câu cuối cùng của anh có chút miễn cưỡng.
"Làm việc cho tốt đó." Cô mím môi cười, nhét một đĩa rau vào lòng anh.
Phòng Viên một tay bưng đĩa, một tay ôm đầu cô, hôn lên, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô mang theo sự mơ màng hiếm thấy, đôi má hồng nhạt tựa như tô son, trái tim anh mới cảm thấy an tâm một chút: "Vợ à, kể từ khi gặp em, anh luôn có cảm giác như mình đang nằm mơ, thật sự rất sợ mỗi khi tỉnh dậy sẽ bước vào một thế giới không có em."
An Tri Hạ cắn nhẹ một cái vào cằm anh, nhưng lại bị phần râu lởm chởm đâm cho có chút tê dại: "Đau không?"
Ánh mắt của anh ngay lập tức trở nên hung dữ, cả người phát ra sự kích động không thể kiềm chế được, anh còn chưa kịp hành động, An Tri Hạ đã hô toáng lên: "Các con, ăn cơm thôi!"
Bọn nhỏ đã rửa tay xong rồi chờ rất lâu lập tức đẩy cửa nhà bếp ra, cầm đũa bưng rổ.
Phòng Viên thở dài, nói sâu xa: "Em trốn được một ngày cũng không trốn được cả đời..."
Sau khi ăn xong, An Tri Hạ ngồi trên sô pha ngơ ngẩn, không lâu sau Phòng Viên cũng đến ngồi ôm lấy cô, ghé vào bên tai cô hỏi: "Đang nghĩ gì đó?"
Cô hơi nhíu mày hỏi câu hỏi buổi sáng của mình: "Người thân trong gia đình có tố chất không giống nhau, các kỹ năng cũng khác, vậy nên sắp xếp cho bọn họ công việc gì đây?"
Không đợi Phòng Viên lên tiếng, cô lại nói: "Hai ngày qua em đọc báo thấy rằng mối quan hệ giữa Hạ Hoa và nước E đã dịu bớt, nước E có môi trường quốc gia khắc nghiệt, các ngành công nghiệp nặng và nhẹ thì phát triển không đồng đều. Nếu như lực lượng lao động dư thừa của chúng ta sản xuất ra sản phẩm công nghiệp nhẹ, rồi trao đổi với bọn họ để nhận lại sản phẩm công nghiệp nặng, vậy thì rất tuyệt đúng không?"
Phòng Viên nhướng mày, rõ ràng cũng nghĩ đến nhà buôn: "Một xe dưa hấu đổi lấy một chiếc xe tăng?"