"Chị thấy cả anh trai và chị gái của em đều không mê tiền bằng em." An Tri Hạ chọc chọc vào cái mũi của cô bé.
Cô bé nhe hàm răng đều tăm tắp như hạt gạo ra cười: "Cha nói lúc trước anh chị vì che chở em mà chịu khổ, chịu tổn thương rất nhiều. Bây giờ em lớn rồi, cũng phải học cách che chở bọn họ, không để bọn họ bị đám người xấu kia lừa gạt. Đương nhiên em cũng phải để bọn họ ăn no mặc ấm nữa!"
An Tri Hạ vòng tay ôm cô bé cười rất lâu, nhưng trong lòng cũng có chút chua xót.
Sau khi bọn nhỏ rời đi, An Tri Hạ lại nhìn một lượt cách ướp muối. Do không thể lấy màng bọc thực phẩm ra ngoài nên cô chọn cách ướp muối tương đối truyền thống. Nhà có sẵn rượu mạnh, muối, gừng, tiêu, hồi, lá thơm nên cô và anh trai bắt đầu làm sạch trứng vịt hoang.
Tranh thủ lúc trứng vịt đang ráo nước, cô đun nước muối, năm cân nước trắng, một cân muối ướp, năm lát gừng, bốn mươi tám hạt hoa tiêu, ba cái hoa hồi, tám lá nguyệt quế rồi luộc chín trên lửa lớn cho đến khi muối tan chảy hoàn toàn.
Cho trứng vịt ráo nước vào trong chậu, đổ nước muối đun sôi, thêm hai lạng rượu mạnh, sau đó cho vào bình sạch không có nước có dầu, ướp nơi thoáng mát trong vòng một tháng.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" An Tri Thu hỏi tiếng lòng An Tri Hạ.
Cô kiên định gật đầu: "Đơn giản thế thôi, em dùng phương pháp của đầu bếp người ta đấy, còn chính xác đến từng hạt tiêu, đảm bảo thành công trăm phần trăm! Hơn nữa quả nào quả nấy cũng bùi béo, ăn ngon cực!"
An Tri Thu và em gái nhìn chằm chằm vào cái bình: "Nếu như, ý anh là nếu như, bình trứng vịt muối này thực sự thành công, thì anh có nên dự định trở thành đầu bếp không?"
Mặc dù là một người đàn ông cao lớn, lúc nào cũng khoe khoang khoác lác mỗi ngày kiếm đủ mười cái công điểm nuôi em gái, nhưng còn có nhiều con đường khác, sao anh phải chật vật khổ sở để kiếm manh cơm manh áo?
An Tri Hạ nghiêng đầu nhìn anh trai mình: "Đúng là một ý kiến táo bạo, dù là tiệm cơm quốc doanh hay là các nhà ăn trong nhà máy lớn, vị trí đầu bếp đều rất ngon lành, nếu không có quan hệ mật thiết thì không thể làm được. Đừng nói là đầu bếp, ngay cả phụ bếp cũng rất khó, mỗi củ cải một cái lỗ anh à."
Nói xong, cô lại cười trước, hình như từ khi đến thế giới này, cô càng lúc càng ỷ lại vào anh trai hơn, thích ứng rất tốt với việc làm một thanh niên trí thức, đối với kiếp trước mà nói, cô hoàn toàn là một người tiêu cực lười biếng.
Chỉ là đầu bếp mà thôi, nếu anh muốn thì cứ từ từ tính là được. Cô cũng không tin mình có cả siêu thị đồ tốt, còn không luyện được ra một đầu bếp?
An Tri Thu gãi đầu: "Đây không phải là anh học của em sao? Cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị sẵn sàng, điều quan trọng nhất hiện tại chính là phải luyện tốt kỹ năng nấu ăn trước, sau đó mới tính đến bước tiếp theo."
"Vậy được, sau này cơm tối sẽ giao cho anh chuẩn bị, em chỉ đạo bằng miệng thôi." An Tri Hạ đáp.
Hai anh em đều nóng bừng trong lòng, có mục tiêu, cuộc sống như tràn đầy khí thế, ban đêm hưng phấn không ngủ được.
Gió ngoài sân thổi vù vù, ánh trăng bị cánh cửa sổ gỗ chặt chẽ chặn lại, đột nhiên có tiếng đá va vào cửa gỗ khe khẽ.
Trong lòng An Tri Thu khẽ động, khoác áo khoác lên người, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, vừa định đi ra cổng sân, đã nhìn thấy một bóng người cao lớn màu đen đứng dưới mái hiên phòng bếp của mình. Anh đi hai ba bước tới, gật đầu với người đó rồi mở khóa phòng bếp.
Sau khi hai người đi vào, An Tri Thu bỏ một ít củi vào trong bếp, dùng gậy châm lên, lửa bùng cháy: "Anh Viên, anh thật sự lấy được à?"
Dưới ánh lửa bập bùng, Phòng Viên ngũ quan thâm thúy, ánh mắt sáng đến lạ thường.