Để tránh việc cầm quá nhiều tiền mà bị người khác dòm ngó, cô trực tiếp ghi ra tác dụng của từng khoản tiền vào trong bản dự trù kinh phí, nộp lên hai phần thuế; công nhân viên chức của đài truyền hình tăng chóng mặt hơn một ngàn người, cần phải cung cấp đầy đủ các loại trang thiết bị; nhóm nhân viên công tác cẩn thận, đồng tâm hiệp lực lấy được thành tích xuất sắc, nếu không có chút thưởng nhỏ, thì lấy gì động viên bọn họ?
Ngoài ra, hai đơn vị mới mà đài truyền hình đang tổ chức còn đang xây dựng nhà xưởng và toà văn phòng làm việc, còn có ý tưởng xây to và cao, vì vậy cũng tốn không ít tiền.
Còn kế hoạch làm phim ảnh kịch truyền hình, cần quay chụp, đây là một hạng mục đốt tiền.
Hiện tại, đài truyền hình tài đại khí thô, cô cũng viết tất cả những phương diện cơ sở hạ tầng đưa vào bản dự trù, nhà trẻ, trường tiểu học, trường cấp hai, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, bệnh viện, toà soạn, cửa hàng may mặc, tiệm cắt tóc.
Dưới tình huống như vậy, tiền thật còn chưa kịp tiêu, chưa nắm chặt trong tay thì đã chi toàn bộ ra ngoài, còn treo lợi nhuận của tháng sau lên, như vậy thì không có ai có thể dòm ngó được nữa rồi? Từng hạng mục này, không có chỗ nào chi mà không có lý do chính đáng, nhóm lãnh đạo toàn bộ đều ủng hộ hết mình, còn xem việc An Tri Hạ làm như là việc vui mà quan sát.
Đầu tháng bảy ấy, bản "Ngu Công dời núi" trong tay An Tri Hạ đã viết xong kết cục. Cô viết xong dấu chấm than cuối cùng, chỉnh sửa lại một số lỗi chính tả, đóng toàn bộ kịch bản thành một quyển sách theo cách thức Cornell.
Nhìn lại kịch bản chính mình quen thuộc tận xương tuỷ, máu cả người cô đều sôi trào. Ngón tay trắng nón nhẹ nhàng lướt qua mặt bìa phía sau, cầm chiếc bút máy, cô bắt đầu xem lại tỉ mỉ hơn.
Sau một tuần liên tục chỉnh sửa, rốt cuộc cô đã sửa xong kịch bản mình hài lòng nhất.
An Tri Hạ sao chép kịch bản thành nhiều quyển, phân cho những đoàn phim, nhà hát lúc trước đã lựa chọn. Để bọn họ xem xét kỹ càng một lúc, sau đó bắt đầu lựa chọn diễn viên. Cô là xuất thân chính quy, lại có thêm kinh nghiệm diễn kịch phong phú, tất nhiên có khả năng tuyển chọn và dạy dỗ diễn viên.
Vì nguyên tắc của ngành sản xuất này, nên cô phải đi từng bước, còn kêu thêm đạo diễn của những đoàn phim, gánh hát khác, để bọn họ cùng tham dự vào quá trình quan trọng nhất: quá trình chọn diễn viên.
Hiện tại, diễn viên xuất thân chính quy rất ít, An Tri Hạ cũng không thể yêu cầu hà khắc với bọn họ như trước, chỉ có thể bằng kinh nghiệm và trực giác của mình để chọn ra người phù hợp, sau đó từ từ dạy dỗ.
Nhưng mọi người thật sự rất quý trọng cơ hội được diễn, đi khắp nơi để tìm người học hỏi kinh nghiệm, mỗi ngày đều nghiêm túc ngồi trước tivi để tự làm diễn viên trong khoảng 9 giờ đồng hồ, hoặc mua vé xem phim để đi xem những thể loại đa dạng hơn.
Bọn họ cũng đi đến phòng luyện tập với gương liên tục nhiều lần, nỗ lực đến mức tàn nhẫn với bản thân, nên khơi dậy hứng thú của An Tri Hạ. Cô nhịn không được liên tục đến phòng phát sóng để dạy cho mọi người bí quyết trong diễn kịch, cuối cùng, mở một lớp học cấp tốc diễn kịch cơ bản, giúp mọi người nhanh chóng phát triển kỹ thuật diễn, tham dự vào bộ phim truyền hình đầu tiên được quay chụp của đài.
Đối với những người muốn đi con đường diễn viên này, cô tiến hành một tháng huấn luyện ma quỷ, làm rõ ràng tất cả những kiến thức, lý luận và kỹ thuật diễn, còn phân ra từng mục tập luyện giúp bọn họ có thể diễn thật, mãi giũa kỹ thuật diễn.
Cô hiểu việc bỏ công mài dao sẽ chẻ củi nhanh hơn, nên An Tri Hạ luôn thích chuẩn bị đầy đủ thoả đáng.