Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 727

Chương 727 - Chương 727 -

Ban Lỗi gật đầu, mỉm cười rồi lấy trong túi ra nửa bao thuốc lá lao vào phòng bảo vệ, lôi kéo làm quen với người bảo vệ.

Tính cả ba đứa trẻ và hai người phiên dịch thì nhóm người của bọn họ có tổng cộng mười một người, nên có chút hùng dũng mà đi đến nhà khách bên cạnh và đưa thư giới thiệu ra.

Một người phục vụ có khuôn mặt tròn trịa thanh tú nhưng lại lạnh tanh nhìn lướt qua lá thư giới thiệu, cũng chẳng ngẩng đầu lên để nhìn bọn họ mà lười biếng nói: "A, ở đây chúng tôi hết phòng trống rồi, mọi người đi chỗ khác tìm đi."

"Làm sao như thế được chứ?" Thủy Đại Mãn nhìn chằm chằm người phục vụ: "Hai tầng nhà khách này có tận mấy chục phòng, sao có thể không còn sáu phòng trống?"

"Tại sao không thể?" Người phục vụ đập cây bút đang cầm trên tay xuống bàn, bất mãn ậm ừ. Người phục vụ ngẩng đầu nhìn thấy An Tri Hạ đang mặc một chiếc váy hoa nhí màu vàng nghệ, có hai bím tóc tết lỏng lẽo hai bên, mặt mày của cô đẹp như nắng thu, khiến cho căn nhà khách hơi tối và hẹp bừng sáng.

Trong mắt người phục vụ hiện lên một tia đầy ghen tị, khoang tay trước ngực cười lạnh mà nói: "Các người đến từ kinh đô đúng không, cũng đã có rất nhiều người ở kinh đô cho rằng nhà khách vẫn còn phòng trống, tại sao Thượng Hải của chúng tôi lại phải còn phòng trống?

Thượng Hải của chúng tôi ở gần biển, mỗi ngày có vô số tàu thuyền và du khách lui tới, chưa nói đến nhà khách của chúng tôi, cho dù các người có đến tám hay mười nhà khách khác cũng vẫn không còn giường trống đâu!

Ai mà chẳng đặt phòng trước hơn nửa tháng?"

Lời này vừa nói ra, trong phút chốc khiến cho trong lòng tất cả mọi người trầm xuống, không khỏi nhìn về phía An Tri Hạ.

An Tri Hạ nhìn thoáng qua chân mày của người phục vụ vừa đắc chí lại vừa kiêu ngạo, sắc mặc của cô hơi lạnh lùng, nở nụ cười mà nói: "Nhà khách là đơn vị của quốc gia, tuân theo sự sắp xếp có tổ chức, chứ không phải là nơi dành cho một số người đến để thỏa mãn ham muốn cá nhân. Nếu cô bịa chuyện thì cũng phải bịa chuyện thực tế hơn chứ. Chìa khóa treo trên tường đều treo theo cặp, chỉ có hai mươi bảy chỗ còn lại một chìa hoặc trống không. Ha, chỉ có hai mươi bảy trên chín mươi phòng đang được cho thuê thôi.

Chậc chậc, hiệu quả kinh doanh tốt như vậy, không biết đồng chí mỗi tháng nhận được bao nhiêu tiền thưởng vậy?"

Mặt mày người phục vụ tái mét, quay lại nhìn phía sau lưng. Trong tay người quản lý phòng ở có một bộ chìa khóa tương ứng với từng cái chìa khóa đang treo trên vòng sắt, nhưng có một số chỗ trên tường lại đang treo chi chít hai chiếc chìa khóa phía dưới đinh có đánh số, đây là chuẩn bị cho khách ở trong phòng có hai giường, quả thực là có thể nhìn thấy rất rõ ràng tỷ lệ lấp đầy các phòng.

Sau đó, người phục vụ hung hăng trừng mắt nhìn lại An Tri Hạ, hất cằm mà nói: "Tôi đây có phòng nhưng không muốn cho các người vào ở đấy thì sao nào? Lẽ nào mấy người định lấy đông hiếp ít sao? Ở đây là thành phố Thượng Hải, chỉ cần tôi hét lên một tiếng thì mấy người sẽ được các đồng chí trong cục mời đi uống trà ngay lập tức đấy!"

Ai nấy đều vô cùng tức giận, nhưng người ta nhất quyết không chịu làm thủ tục nhận phòng, họ cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ còn muốn ép người ta sao? Như vậy sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.

Thấy lồng ngực mọi người phập phồng lên xuống tức giận không thôi, nhân viên cười lạnh, chậm rãi nói tiếp: "Thật ra mọi người không thể trách tôi, muốn trách cũng trách không nổi. Tôi chỉ là một nhân viên quèn, nào dám trái lời sếp trên giao phó.

Tuy nhiên, con người tôi rất dễ mềm lòng, nên nói thật với mọi người, tất cả các nhà tiếp khách trong bán kính hơn chục km đều bị người ta thuê hết rồi."

Bình Luận (0)
Comment