"Ông Lý, Tiểu Hoàng nói rất đúng, chắc chắn An Tri Hạ sẽ nghĩ biện pháp quay về. Đến lúc đó chúng ta không thể dễ dàng buông tha cô ta." Sắc mặt trưởng đài Bạch khá hơn một chút, hừ: "Cho dù cô ta không trở về chúng ta cũng không cần lo lắng, toàn bộ người tải giỏi ở kinh đô đều đã bị cô ta kéo vào đài. Nhiều người như vậy lại không thể làm được đài truyền hình?
Bản lĩnh hai tay của cô ta sớm đã bị người ta học thấu triệt, hơn nữa không phải còn có Tiểu Thiệu ở đây sao?
Chỉ riêng chi phí quảng cáo kênh nước ngoài, phí truyền hình cáp và thu nhập của hai đơn vị đó, đài truyền hình của chúng ta cũng có thể đi trước các đơn vị khác!"
Hai người còn lại nghe xong vẫn kích động khó nhịn, một tháng thu nhập hơn mấy triệu, chỉ cần cầm chừng một chút là đủ để gia đình bọn họ có cuộc sống dư dả!
"Trưởng đài, anh trai ruột của An Tri Hạ còn ở đơn vị của chúng ta, là người dẫn chương trình của "Thao Thiết", anh xem chúng ta có nên động vào anh ta không?" Hoàng Tử Thiến ngẫm lại dáng vẻ và sự kiêu ngạo của An Tri Hạ, ngọn lửa ghen tị trong lòng không nhịn được lại bùng cháy.
Nếu vốn hiện giờ của đài truyền hình đã phong phú, đủ ăn thật lâu, vậy An Tri Hạ có đến hay không cũng không quan trọng. Ngược lại cô ta hy vọng An Tri Hạ đừng bao giờ trở về, liền ở nhà sinh con làm thiếu phụ lớn tuổi có chồng, như vậy An Tri Thu cũng sẽ không thể lưu lại.
Trưởng đài Bạch sờ sờ cằm, vẻ tham lam nơi đáy mắt toát ra chút sáng ngời: "Giữ lại trước, nhưng An Tri Hạ đi lưu loát, chúng ta có thể cho An Tri Thu một chút khổ sở. Trở về tìm hai người dẫn chương trình để thay thế, xem An Tri Hạ có phản ứng gì, nếu cô ấy không nghe lời, chúng ta lại tìm đầu bếp thay thế An Tri Thu!"
An Tri Hạ trở về văn phòng thu dọn đồ đạc của mình, theo sau là mấy người An Tri Thu, Thiệu Đồng Phong, Hoàng Nhã Như, Mạnh Chấn Sinh.
Cô hài hước nói: "Mấy người theo tôi làm gì? Bận cái gì thì làm đi, tôi ở trong đội vận tải, bất cứ lúc nào các người cũng có thể tìm được tôi."
An Tri Thu không nói gì, cau mày, đẩy cô lên ghế ngồi xuống, rầu rĩ không vui giúp cô thu dọn đồ dùng cá nhân.
"Cô giáo Tiểu An, nếu chỉ vì đứa nhỏ, cô có thể nghỉ làm hai năm rồi lại đi làm, không cần phải từ chức." Thiệu Đồng Phong không nhịn được mở miệng nói: "Khi đó bầu không khí trong đài khẳng định không tồi."
Hiện giờ tuyên truyền bình đẳng giữa nam và nữ, phụ nữ không nên bị trói buộc bởi việc chăm sóc con cái và gia đình. Phàm là phụ nữ có chút suy nghĩ tích cực, hơn nữa trong nhà có quan hệ sâu rộng, đều sẽ ra ngoài làm việc. Có người vì tiền, có người vì danh tiếng, có người vì thực hiện giá trị của mình, có người vì giết thời gian.
Phàm là phụ nữ nhàn rỗi ở nhà, trở thành người yếu thế hơn trong mối quan hệ gia đình, dễ bị hàng xóm láng giềng khinh thường.
Anh ta không muốn người ưu tú chói mắt như An Tri Hạ vì cuộc sống gia đình mà mất đi ánh sáng cùng tài năng.
An Tri Hạ lắc đầu cười, trên mặt không có chút khổ sở và ủy khuất nào: "Hai người hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc của mình, cũng có thể gánh vác sự phát triển của đài truyền hình. Ít nhất một thập kỷ, ngành công nghiệp truyền hình của chúng ta sẽ không tụt lại phía sau quốc tế.
Cô nói rất nhỏ: "Thật ra con người tôi thật sự không có nhiều tham vọng trong sự nghiệp, chỉ vì đam mê không vì lợi ích, rất tùy ý. Nếu để cho ngành truyền hình Hạ Hoa áp đặt lên tôi một cách cứng rắn, tôi sợ rằng chỉ cần nghe đã muốn tránh xa rồi.
Lúc trước cũng được các lãnh đạo lớn tín nhiệm, tôi mới kiên trì thử như vậy.
Mặc dù tôi rời đi, nhưng mọi người không thể lơ là. Tôi thấy mấy trưởng đài vừa tới chú trọng vào lợi ích cá nhân khá nặng, cho nên phương hướng của đài truyền hình các người phải nắm vững."