Để bọn trẻ để ở nhà họ Khương, sau đó thì Phòng Viên và An Tri Hạ đi theo bà cụ Khương, cầm theo một ít dược liệu mua ở phía đông bắc đến nhà họ Tiêu.
Kết cấu nhà họ Tiêu cũng giống như nhà họ Khương, mặc dù là nhà hai tầng nhưng đều có hệ thống sưởi tập thể nên trong nhà khi nào cũng có một tầng hơi ấm. An Tri Hạ cởi chiếc áo khoác vừa nặng vừa dày của cô ra, để lộ ra thân hình mảnh mai cùng với cái bụng hơi lớn của cô.
Ông Tiêu nhìn thấy cô thì mày nhăn lại: "Bụng của cháu gái nhà bà có chút lớn đấy."
Bà cụ Khương cảm thấy lo trong lòng: "To lắm sao? Có phải bé ngoan nhà chúng ta ốm quá rồi không, vì vậy cho nên nhìn bụng mới to như vậy? Hoặc là con bé đang mang thai hướng về phía trước?"
Ông Tiêu không nói gì nữa, mà trực tiếp đến phòng sách cầm hòm đi ra, đặt gối bắt mạch lên tay vịn của ghế sofa rồi nói với An Tri Hạ: "Ngồi xuống đây, ông bắt mạch cho."
An Tri Hạ ngồi xuống ghế sô pha, rồi ngoan ngoãn đặt tay lên gối bắt mạch.
Ông Tiêu khép hờ mắt, một tay thì vuốt ve bộ râu dài, một tay thì dùng chút sức lực đặt lên cổ tay của cô.
Bà cụ Khương và Phòng Viên đứng bên cạnh bọn họ đều có chút sốt ruột, trong vô thức giữ lấy hơi thở của chính mình.
"Đổi tay đi." Sắc mặt của ông Tiêu không đổi mà chỉ gật gật đầu, rồi lại bắt đầu bắt mạch cho tay kia.
Khoảng chừng hai phút sau, ông ta mới nói là không sao rồi mới đặt chiếc gối bắt mạch của mình vào lại trong hòm.
"Ông Tiêu, rốt cuộc là như thế nào vậy hả? Ông càng lớn tuổi thì bản lĩnh phải lợi hại hơn người khác chứ!" Bà cụ Khương thúc giục nói.
Ông Tiêu ném cho bà một ánh mắt khinh bỉ: "Bà làm tốt thì làm đi?"
"Anh Tiêu à." Bà cụ Khương hít vào một hơi thật sâu, rồi nở một nụ cười như mẹ kế nói: "Sức khỏe Hạ Hạ nhà chúng tôi như thế nào rồi hả, đứa bé trong bụng con bé cũng khỏe mạnh chứ?"
Phòng Viên chỉ biết im lặng mà cười, anh lấy từ trong túi ra hai củ sâm khoảng năm mươi năm tuổi mà anh đã mua từ nông dân ở vùng Đông Bắc.
"Đồ tốt nha!" Ánh mắt của ông Tiêu không có chút khách khí nào mà nhận lấy hai cái hộp, ông ta nhìn một lượt rồi nói: "Cái này chắc cũng phải bảy mươi năm tuổi rồi, rễ cây được bảo quản rất tốt, nhìn dáng vẻ này đi, rễ thực sự rất dày đặc! Lâu lắm rồi mới thấy lại được một cây nhân sâm tốt như này, chắc là mua từ núi Đông Bạch đúng không?
Thuốc đến từ vùng núi sâu và rừng nguyên sinh là tốt nhất, chỉ là bên trong đó lại có rất nhiều thú dữ, vì thế thuốc ở rìa phía ngoài e rằng đã bị con người nhổ sạch sẽ hết rồi."
"Có được lợi ích rồi, thì nói được rồi chứ?" Bà cụ Khương vô cùng lo lắng mà thúc giục nói.
"Hửm?" Ông Tiêu sững lại một lát.
"Ông Tiêu." Phòng Viên cười nói: "Tôi đi Đông Bắc có được một ít dược liệu, vì trong nhà vẫn còn, cho nên đưa cho ông hai cây. không quá già để cầm hai cái. Thời xưa có tặng kiếm báu cho anh hùng, tôi mang đến hai củ nhân sâm không được tính là quá già, xin ông đừng có mà ghét bỏ đấy nhé."
"Không ghét, không ghét." Ông Tiêu cười ha hả mà nói: "Vị này nhà cô đúng là làm khó cho tôi, chỉ cần hai cây sâm đã khiến tôi không chịu nổi nữa rồi."
An Tri Hạ cũng cười theo, những rắc rối trước kia, tất cả đều do âm mưu của nữ chính mà ra, nhưng cũng do cô đoán mò rồi đi lợi dụng sơ hở của người khác. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ vui vẻ như thế này, vừa đúng lúc Phòng Viên có được rất nhiều nhân sâm, cho nên đã đem hai cây nhân sâm đi tặng.
"Đem nó đi ngâm rượu, rồi gọi mấy anh em đến cùng nhau uống." Ông Tiêu xem nhân sâm như bảo bối mà cất đi.