Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 83

Chương 83 - Chương 83 -

"Bí thư chi bộ Thôi, sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn, cho ông thêm một cơ hội nữa, nếu không hôm nay chúng tôi sẽ lập tức đi lên thị trấn."

Thôi Thành Quân hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng khoát khoát tay: "Được rồi, nhưng chỉ có tôi và hai anh em các người ở lại thôi, còn lại đi ăn cơm trước đi, đừng chậm trễ nữa, sắp bắt đầu làm việc rồi."

Trưởng thôn vỗ vai An Tri Thu, nhỏ giọng nói: "Thay vì đòi tiền thì xin công xã sắp xếp công việc cho em gái cháu còn hơn, làm ở trên đó một năm cả đống tiền. Có người lớn giúp các cháu trông coi, ông ta cũng không dám giở trò nữa, chú cũng chỉ có thể giúp cháu được đến đây thôi."

An Tri Thu và An Tri Hạ cảm kích nói cảm ơn, cũng bảo mấy người Nhiếp Nghĩa Xương đi trước, hứa sẽ ăn tối cùng nhau để bày tỏ lòng biết ơn.

Phòng Viên cũng ghé sát tai An Tri Thu: "Cứ cạo sạch da của ông ta trước đi, việc cần làm tôi sẽ tiếp tục xử lý."

An Tri Thu hiểu ý gật gật đầu.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người, Thôi Thành Quân ngồi ở trên ghế, cầm chén trà lên chậm rãi uống, cho dù có phải buông tay, ông ta cũng sẽ tính kế phơi khô hai người trước.

Nhưng từ khi đến niên đại này tới giờ, An Tri Hạ vẫn luôn kìm nén lửa giận trong lòng. Hôm nay là một ngày vui chơi, đương nhiên cô không có ý định tiếp tục làm bé thỏ trắng, trực tiếp tiến đến vung tay lên, hất đổ chén trà nóng hổi kia xuống mặt đất.

Cũng may lúc này đang là mùa đông, Thôi Thành Quân mặc quần áo dày nên không bị thương chút nào, nhưng chiếc áo dài chỉnh tề màu xanh lam lại bị nước trà đổ ướt hết, vô cùng chật vật.

"Cô!" Thôi Thành Quân tức giận đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào cô.

An Tri Hạ mỉm cười, trực tiếp vươn tay nắm lấy ngón trỏ khó coi kia, hung hăng kéo về sau.

"Đau quá, cô... cô buông ra." Sắc mặt Thôi Thành Quân tái nhợt vì đau, ông ta ôm eo co chân, cảm giác ngón tay như sắp đứt lìa, liên tục cầu xin tha thứ, làm gì còn vẻ kiêu ngạo và giọng điệu quan liêu trước đây.

"Ông sẽ nói chuyện tử tế chứ?"

"Vâng, vâng, tôi sẽ không vòng vo." Ông ta gật đầu vội vàng nói.

An Tri Hạ vừa buông tay ra, Thôi Thành Quân lập tức lui về phía sau, dán chặt vào tủ: "Các người muốn đền bù cái gì? Chỉ cần tôi có thể lấy ra, nhất định tôi sẽ thỏa mãn các người."

An Tri Hạ nghiêng đầu nhìn về phía anh trai, mình thì không quan trọng, dù sao cô cũng có một siêu thị đồ vật lớn, dùng tiền cũng chỉ để lấy đồ ra một cách quang minh chính đại. Hơn nữa, trước đây tiền bạc đối với cô chỉ là con số, còn bây giờ, sức mua của đồng tiền quá cao, cô cũng khó mà kiểm soát.

Có thể anh trai sẽ khác, anh thực sự sống trong thế giới này, chắc chắn sẽ nắm bắt chính xác về tiền bạc.

An Tri Thu nhìn cô em gái rắn rỏi của mình, cũng không hỏi thêm gì nữa, thầm nghĩ con đường mà em gái mình đi kiếm củi hàng ngày thật sự là ngọa hổ tàng long. Kỹ năng nấu ăn, các biện pháp sơ cứu đến cả khả năng đấm nhau, anh không ngạc nhiên chút nào. Chắc là đi qua quân đội, thấy bọn họ huấn luyện rồi học được phương pháp? Chẳng bù cho mình rèn luyện một tháng qua cũng không có hiệu quả quá rõ ràng.

Anh dứt khoát kéo một chiếc ghế dài ngồi lên, khoanh chân vuốt cằm: "Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần sắp xếp cho em gái tôi một chức vụ trong công xã, ngồi trong văn phòng uống trà đọc báo là được."

Bí thư chi bộ Thôi trừng mắt, giọng thô lỗ nói: "Có chuyện tốt như vậy thì tôi đã tự sắp xếp bản thân lên trên rồi?" Hiện tại ông ta là cán bộ thôn, cũng nhận được một ít tiền lương và trợ cấp, nhưng không phải là biên chế chính thức, cùng lắm là treo cái tên trong công xã thôi.

Nhân viên trong công xã chính là biên chế quốc gia bưng bát sát, có thể leo lên một vị trí có thể tranh nhau vỡ đầu.

"Không phải anh vợ ông là phó xã trưởng sao? Muốn trèo lên trên còn không chịu từ bỏ một vị trí cán sự nhỏ?"

Bình Luận (0)
Comment