Mọi người nhìn thấy đều rất vui vẻ, chạy đến phòng đun nước sôi để rửa để rửa chén cốc, sau đó tìm nhân viên bưng trà. Trà cũng được chia thành trà đen, trà xanh, trà hoa. Một giờ sau, nhân viên đưa những học viên đã báo cáo xong vào thang máy lên tầng bảy, Phương Hồng Diệp, An Tri Hạ, một nhiếp ảnh gia và hai trợ lý cũng đi theo sau.
Vì căn hộ dành cho nhân viên chưa được xây dựng nên ký túc xá của họ được chuyển đổi từ văn phòng. Trong một phòng gồm 26 chiếc giường hai tầng bằng gỗ nguyên khối có màn che chắn, dưới giường có tủ kéo để đựng đồ cá nhân, giữa hai chiếc giường đặt một bộ bàn ghế.
Trên bàn có một con búp bê nhung cầm một tấm biển quảng cáo, mặc dù các bức tường không được sơn nhưng giường có màn trang trí. Phòng dành cho nữ đồng chí màu hồng, phòng dành cho nam đồng chí màu xanh nhạt.
Trong mỗi phòng đều có một số đồ trang trí mới lạ, khiến mọi người không khỏi yêu thích. Điều quan trọng nhất là mỗi đầu giường đều có ghi tên, các loại chăn, ga, vỏ chăn, gối, bình nước nóng các loại đều có sẵn. Trong tủ còn có chậu tráng men, khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, xà phòng, kem dưỡng da mặt, gương, lược, tinh dầu, màn chống muỗi, giấy vệ sinh và các vật dụng hàng ngày khác.
Chăn ga gối đệm, quần áo, các vật dụng hàng ngày mà học viên mang theo đều được cho vào bao tải, có ghi tên mình, cho vào kho cất giữ tạm thời. Thức ăn cũng phải được giải quyết trước khi khóa huấn luyện chính thức bắt đầu.
Khán giả ngồi trước tivi đều há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này. Những người có đủ khả năng mua tivi thì có cuộc sống tốt hơn. Rốt cuộc cũng chỉ có một vài người đứng trên đỉnh cao. Hầu hết họ vẫn đấu tranh đến chết vì việc phân bổ phòng ở đơn vị làm việc, bí mật bày mưu 3-5 năm chỉ để được thăng chức, tăng lương.
Vào những năm 1980. khi nguồn cung còn khan hiếm, công ty văn hoá Minh Nhật thể hiện khí thế hùng mạnh, thu hút sự chú ý và cũng là tâm điểm của làng giải trí.
Trưởng đài Bạch đang ngồi trong phòng làm việc, bốn chiếc tivi đặt ở bức tường đối diện đang chiếu Ngôi sao của Minh Nhật và Buổi sáng của Hạ Hoa. So sánh chênh lệch cao thấp rõ ràng, mỡ trên mặt ông ta run lên vì tức giận, ông ta cầm điện thoại trên bàn rồi bấm số, khi đối phương kết nối, lập tức hét lên:
"Tôi đầu tư vào 'Buổi sáng của Hạ Hoa' không ít , mua giường, tủ, ga trải giường thì có thể hết bao nhiêu tiền? Mấy người các ngươi chỉ nhìn vào một phần ba mẫu đất trước mặt thôi sao? Hãy nhìn Ngôi sao của Minh Nhật đi, đâu đâu cũng là tiền!"
Đối diện là chủ nhiệm bộ phận hậu cần của công ty văn hóa Hạ Hoa, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Trưởng đài Bạch, chúng tôi không ai nghĩ tới sẽ có buổi phát sóng trực tiếp. Chúng tôi có số lượng học viên gấp đôi bọn họ, một nghìn người. Chi phí rất lớn, không phải chúng ta muốn tiết kiệm càng nhiều càng tốt sao?
Kinh phí chính của chúng ta hầu hết là chi cho thiết bị, vì vậy những vấn đề tầm thường này không đáng kể so với tính chuyên nghiệp học viên."
Trưởng đài Bạch tức giận rất nhanh đã bị đè xuống. Trên thực tế, ông ta cũng hiểu rằng buổi phát sóng trực tiếp của Ngôi sao của Minh Nhật quá đột ngột. Bọn họ căn bản không nghĩ đến mà bắt đầu phát sóng theo, làm sao có thể lường trước được nhiều rắc rối như vậy.
Nhưng bọn họ đã lên thuyền rồi, nếu hủy phát sóng trực tiếp, chẳng khác nào họ tự tát mặt mình trước toàn bộ khán giả Hạ Hoa. Họ không thể ném nổi người này nên đành phải cắn răng tiếp tục phát sóng.
"Kinh phí cũng không phải là thiếu, cái gì nên mua thì vẫn phải mua. Dù sao, tất cả khán giả đều đang xem, những thứ đó thay thế sau cũng được. Nên nhớ đài truyền hình kinh đô của chúng ta có rất nhiều tiền, dù thu hút sự chú ý của mọi người bằng cách nào thì đó cũng chỉ là để khoe khoang sự giàu có thôi."