"Đúng vậy, tệ nhất thì chúng ta điều chỉnh lại là được thôi mà!"
Dù sao thì da mặt của mọi người dày cũng không phải là chuyện của một hay hai ngày.
Buổi biểu diễn chương trình "Buổi sáng của Hạ Hoa" được tổ chức ở nhà thi đấu kinh đô, sân bãi rất rộng rãi, có thể chứa được năm mươi nghìn khán giả cùng một lúc. Những người có quyền và những công nhân già xuất sắc ở kinh đô đã nhận được vé, vì vậy bọn họ đã dẫn gia đình cùng đến xem buổi biểu diễn náo nhiệt.
Với tư cách là tổng giám đốc của Công ty Văn hoá Minh Nhật, An Tri Hạ cũng nhận được một vài tấm vé do Chủ nhiệm Thạch đích thân mang đến cho cô.
"Cô giáo Tiểu An, chúng tôi đều hi vọng cô có thể trực tiếp đến xem buổi biểu diễn, xem thử xem các học sinh của chúng tôi có tài giỏi hơn các bậc thầy hay không." Chủ nhiệm Thạch theo thói quen dùng tay nâng chiếc kính trên sống mũi ông ta lên, nhẹ nhàng cười nói, toàn thân anh ta đều phát ra sự tự tin của người giành chiến thắng.
Ban Lỗi và Tôn Anh Siêu nghe tin ông ta tới thì lập tức chạy đến, đúng lúc nghe được lời ông ta nói, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Chủ nhiệm Nhạc, rốt cuộc là ai đã cho ông cái tự tin đó vậy, dám đến thách thức cô giáo Tiểu An vậy?" Ban Lỗi bước dài tới trước mặt An Tri Hạ, mấy năm nay cậu ta xem không ít phim ảnh nước ngoài, lại đặc biệt rất thích hình tượng rắn rỏi của nước ngoài, nên cậu ta đã kiên trì tập luyện mỗi ngày với một cường độ nhất định, vì vậy, cơ bắp toàn thân của cậu ta rất cuồn cuộn và săn chắc, cùng với chiều cao trên một mét tám thì trông cậu ta lại càng thêm cao lớn và vạm vỡ.
Đi cùng với Chủ nhiệm Nhạc đến đây còn có Ngụy Chính Nguyệt.
Cô ta mím môi mỉm cười: "Không phải ai cho tự tin, mà là cô giáo Tiểu An quá bảo thủ, đã mất đi sự quyết đoán trước đây, khiến cho chúng tôi có chút thất vọng, không có một chút áp lực cạnh tranh nào cả. Chúng tôi chỉ thay đổi một vài chiến thuật thì tỷ suất người xem đã tăng lên."
"Thật ra, chúng tôi thật sự muốn nhìn thấy phong thái năm đó của cô giáo Tiểu An đã đồng hành cũng kênh nước ngoài tạo ra kỳ tích, khiến cho nhiều dân chúng toàn cầu kinh ngạc.
Có thể nói đấy chính là lúc cô giáo Tiểu An làm mọi người rất bội phục. Chỉ tiếc là sau này cô ta cũng không còn nỗ lực nữa, tất cả công việc đều giao lại cho chúng ta làm, mà thanh danh tốt thì cô ta lãnh đi, cuối cùng là lợi ích che mờ mắt, thành một con người phàm tục, mất đi linh tính như trước kia."
Tôn Anh Siêu cười ha hả vài tiếng, thân thể dựa vào bàn, tay khoanh tròn, cả người tản ra khí chất của một công tử ăn chơi trác táng, vẻ anh tuấn trên mặt đổi thành vẻ châm chọc: "Người ăn cắp không tự cảm thấy mất mặt, lại còn chạy đến trước mặt chính chủ để diễu võ giương oai, nói không dễ nghe chút, thì mấy người các người có khác gì với bọn tiểu tam không?
Sau khi được thành tích tốt xíu, thì không biết vị trí năng lực của bản thân mình ở đâu nữa hả?
Nếu có bản lĩnh, vậy tốt thôi, xin phép sau này đừng có đi theo chúng tôi để ké miếng hơi rồi tự nghĩ đó là hương thơm của bản thân mấy người nữa!
Người tự dối gạt mình thì tự chơi một mình không tốt sao? Còn chạy đến trước mặt chúng tôi để tìm cảm giác gì?
Nói gì mà cô giáo Tiểu An lấy được thanh danh tốt, tự mấy người thấy có lý không?
Sao mỗi lần chào bế mạc của tiết mục, đều có đại danh của cô giáo Tiểu An, mà không phải mấy người?
Chính mình theo đuổi lợi ích cá nhân, thì đừng có tìm cái lý do sứt sẹo vậy để chối cãi!"
Sắc mặt của Ngụy Chính Nguyệt và Đới Trường Lạc cực kì khó coi: "Tôn Anh Siêu, chỉ là cậu dựa hơi vào thế lực của ông ngoại cậu thôi. Ông ta đã về hưu, cậu thu hồi cái bộ dáng công tử ca của cậu đi!"