"Tất nhiên, tôi cũng muốn một người lãnh đạo công bằng với cả hai bên." An Tri Hạ gật đầu đồng ý, sau đó nhìn về phía Ban Lỗi và Tôn Anh Siêu cười nói: "Hai người đi tiếp khách, đừng đi xa quá, lát nữa tôi sẽ gọi hai người đó."
Ban Lỗi và Tôn Anh Siêu cực kỳ không tình nguyện đồng ý với cô.
Đới Trường Lạc đẩy mắt kính cười nói: "Đúng dịp chúng tôi cũng muốn tham quan học tập công ty văn hoá Minh Nhật, một lần phát sóng trực tiếp cũng không nhìn được bộ dáng toàn cảnh."
"Sau đó về lại ăn cắp ý tưởng tiếp hả?" Ban Lỗi nhịn không được mà đâm chọc.
"Là tham khảo." Nguỵ Chính Nguyệt lạnh lùng nói: "Cũng không phải là giống nhau như đúc. Mấy người dám nói không hề tham khảo người khác không, mắc gì cứ cắn mãi chuyện đó không nhả vậy."
"Ai bảo là chúng tôi tham khảo ai khác, mấy người biết được vậy? Tham khảo thì tham khảo, tự bản thân chột dạ, lại kêu chúng tôi keo kiệt, khó tính," Tôn Anh Siêu mở miệng nói: "Các người lừa được người khác nhưng không lừa được chính bản thân."
Lời nói thật sự chọc tới Đới Trường Lạc và Nguỵ Chính Nguyệt.
Bọn họ là từ An Tri Hạ dạy dỗ ra, trừ sáng tạo và kiến thức cơ bản vững chắc, công phu miệng lưỡi cũng học được đến bảy tám phần. Mà hiển nhiên, hai người Tôn Anh Siêu và Ban Lỗi tiếp tục đi theo An Tri Hạ, công phu lại cao hơn một bậc.
Mà bởi vì bọn họ độc miệng, lúc trước luôn đấu tranh anh dung. Nên sau này An Tri Hạ lập gia đình, tính tình ôn hoà, lại có vẻ dễ nói chuyện.
Quả thật, Đới Trường Lạc và Nguỵ Chính Nguyệt tham quan có mục đích. Bọn họ muốn xem một số địa điểm quan trọng, ví như như bộ dáng chân thật của các tuyển thủ sau khi phát sóng trực tiếp, thầy cô dạy dỗ ra sao, phòng phát sóng được bài trí như thế nào.
Đối với bọn họ mà nói, bất kỳ một bộ phận nào, đều có nơi có thể lấy cắp được cảm hứng sáng tạo.
Chỉ là Ban Lỗi và Tôn Anh Siêu cực kỳ đề phòng bọn họ, không cho phép bọn họ tuỳ tiện đi lung tung, chỉ dẫn đi xem nhà bếp, ký túc xá nhân viên, còn xuất hiện ở màn huỳnh quang phòng phát sóng trực tiếp.
"Nào, lại đây, mọi người chào hỏi người phụ trách "Buổi sáng Hạ Hoa" một tiếng nào." Tôn Anh Siêu đẩy cửa mời Đới Trường Lạc và Nguỵ Chính Nguyệt đi vào.
Ban Lỗi đứng ở cửa chính, ngăn chặn không cho bọn họ bỏ đi.
Tôn Anh Siêu vỗ tay, thu hút sự chú ý của tuyển thủ đang nghỉ ngơi sau huấn luyện.
"Bọn họ tới nơi này của chúng ta lấy kinh nghiệm, tuy rằng hai bên tiết mục đồng thời tiến hành đấu vòng loại. Nhưng cuộc thi để tuyển ra mười người có khả năng sẽ phải ganh đua cao thấp. Cho nên, mọi người phải càng cố gắng nỗ lực tập luyện, nếu không thì sẽ bị đối phương trào phúng dè bỉu!"
Đới Trường Lạc nhìn thẳng vào ống kính cameras đen như mực, trên mặt lộ ra nụ cười mất tự nhiên.
Bọn họ là nòng cốt lưu lại đài truyền hình kinh đô, phần lớn là làm việc dựa vào đầu óc. Mà năm người đi theo An Tri Hạ kia, hoặc là lớn lên dễ nhìn có thể ở trước màn hình mà tự tin đảm dương một phía, hoặc là đầu óc linh hoạt.
Có thể nói đây là khía cạnh bọn họ bị áp chế, có một loại cảm giác vô vọng. Bọn họ tự nhận không hề thua kém ai, nên được những đãi ngộ đặc thù, nhưng lại không vào được mắt của An Tri Hạ, không có hy vọng được tỏa sáng, nên mới đầu quân dưới trướng của trưởng đài Bạch.
Sự thật chứng minh, mùa xuân của bọn họ liền đến rồi.
Nhưng bọn họ vẫn không hay xuất hiện trước cameras, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trên màn huỳnh quang. Cảm giác khẩn trương làm bọn họ lúng túng, không biết để tay chân ở đâu cho hợp lý, nói chuyện cũng không được nhanh nhẹn.
"Đồng chí Tôn Anh Siêu nói giỡn với mọi người thôi." Ông ta đẩy đẩy gọng kính, cười nói: "Các tuyển thủ của "Buổi sáng của Hạ Hoa" chúng tôi rất khiêm tốn. Bọn bọ cũng hy vọng có cơ hội được đứng cạnh diễn chung sân khấu với mọi người, cùng nhau cọ xát để nâng cao năng lực bản thân."
Tôn Anh Siêu nhướng mày nói: "Thực hy vọng tiết mục các người đừng có khiêm tốn giống mấy người, có thể tự thể hiện đặc sắc của bản thân."