Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 867

Chương 867 - Chương 867 -

"Là anh Liêu Binh." Cô nhóc Phòng Thanh Vận phồng má lên như một con cá nóc nhỏ, khiến cho An Tri Hạ không ngừng nghĩ, nếu cầm kim đâm xuống có thể bị rò khí hay nổ tung hay không: "Anh Liêu Binh nhảy đẹp trai nhất!"

"Anh Lương Thành Lỗi hát hay, mẹ cũng nói anh ấy có thiên phú." Chuyện liên quan đến thần tượng nhà mình, Phòng Tụng Ngôn vẫn luôn ra dáng chị gái cũng không nhịn được mở miệng tranh luận.

Phòng Quân Trác và Phòng Lễ Hi mặc dù là con trai, nhưng ai có thể cưỡng lại đam mê, thanh xuân và ước mơ đây? Họ cũng có thần tượng yêu thích của mình.

Mấy đứa trẻ lại có một trận tranh cãi.

Phòng Viên tiến đến ghé vào tai An Tri Hạ, nói: "Gần đây công ty văn Hạ Hoa Hoa và đài truyền hình kinh đô không gây chuyện chứ?"

"Không", cô cười lắc đầu: "Bọn chủ nhiệm Nhạc chỉ là nhất thời đi lầm đường thôi, nhìn xem, hiện tại tìm lại con đường đúng đắn, không phải cũng làm chương trình đặc sắc sao? Tâm phải tịnh mới có thể mang lại tác phẩm xuất sắc."

Nhìn nụ cười trên mặt cô, Phòng Viên cũng cười nhẹ theo, nói: "Chỉ cần mỗi ngày em đều vui vẻ, cả nhà chúng ta đều vui. Em chính là Định Hải thần châm của gia đình."

An Tri Hạ trừng mắt nhìn anh một cái, vẫn nhịn không được cười ngọt ngào: "Lúc trước mới gặp anh, còn tưởng anh là một người đàn ông trầm tính ít nói. Không ngờ miệng anh lại ngọt như bôi mật, cả ngày cứ dỗ dành em. Càng ngày em càng yếu ớt đều do anh chiều."

Phòng Viên cũng đã lâu không nhớ tới những ngày trước. Anh ôm chặt An Tri Hạ, thương tiếc hôn lên trán cô: "Vợ anh anh không cưng chiều sao? Yếu đuối thì càng tốt, vậy thì không ai có thể chịu đựng được.

Lúc ấy anh cũng không ngờ sẽ có một cô gái nhiệt tình lao thẳng vào vòng tay anh.

Nếu không phải sợ em thẹn quá hóa giận, anh đã thơm em luôn rồi."

"Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên?" Cô nhướng mày hỏi.

"Xem như vậy đi." Anh cười nói: "Trước kia anh không có bất kỳ khái niệm gì với phụ nữ, cho rằng phụ nữ đều nhiều chuyện, hoặc là giống như mẹ anh, coi tình yêu như mạng của mình, hoặc là ác độc, ích kỷ như Bạch Quân Nhã.

Dù sao phụ nữ cũng tượng trưng cho một đống phiền toái.

Nhưng gặp khi gặp em, anh mới biết thì ra người phụ nữ thơm như vậy ấm áp như vậy."

An Tri Hạ nghiến răng: "Không ngờ anh lại chỉ là động vật có giác quan, may mà em tưởng chúng ta lâu ngày sinh tình, hóa ra anh cứ nhớ thương cái ôm ban đầu?"

Vậy nếu ban đầu anh ôm phải người phụ nữ khác, có phải nữ chủ nhân ngồi ở đây phải đổi người?"

Phòng Viên nhất thời cảm thấy đau đầu: "Vợ à, chúng ta có thể nói chút lý lẽ không? Chuyện này làm sao có giả thiết, rõ ràng là sự thật."

"Tại sao không thể giả thiết? Nói không chừng bây giờ anh gặp phải ai ôm ấp..."

Lời còn chưa dứt, Phòng Viên đã giận đến mức ôm ngang cô nhóc trước mặt đi về phía phòng ngủ. Anh bình tĩnh nói: "Xem thêm đúng nửa tiếng đồng hồ nữa tắt tivi, cha và mẹ con trở về phòng bàn chuyện nhân sinh trước."

An Tri Hạ cảm thấy gương mặt già của mình cũng không còn, chỉ có thể vùi đầu vào ngực anh, một tay bóp eo anh không chút khách khí.

"Xấu tính", Phòng Viên cắn răng mắng một câu, tiếp theo dùng phương pháp của mình xử lý bé hư tại chỗ.

Sau khi vận động một phen, anh ôm cô thấp giọng nói: "Bởi vì người đó là em, Hạ Hạ, anh sinh ra lớn lên ở kinh đô, là con trai trưởng của Phòng gia, loại phụ nữ nào chưa từng gặp chứ?

Chỉ có em mới khiến anh ấn tượng, không nỡ quên tất cả những gì em nói với anh.

Lúc đầu anh thực sự sợ em coi thường anh."

An Tri Hạ cắn anh một cái: "Không cho phép anh nói như vậy. Anh rất tốt."

"Chỗ nào tốt?"

"Gương mặt tốt, năng lực tốt, phẩm hạnh tốt!"

Anh mỉm cười, nói: "Nhưng những năm đó, anh sống trong chuồng bò, dắt theo ba đứa con, nghèo kiết xác, ai gặp mà không trốn?"

Bình Luận (0)
Comment