Sau khi điểm số của đội thi cuối cùng được công bố, vòng thi sơ tuyển đầu tiên cũng kết thúc.
Những thí sinh thuộc năm đội nằm trong top 5 đứng đầu vui sướng ôm chầm lấy nhau, mà những thành viên thuộc top 5 đội xếp cuối thì ôm lấy người quen khóc nức nở chào tạm biệt.
Người dẫn chương trình có kỹ năng khống chế mạnh mẽ, Đặc biệt là khả năng truyền đạt cảm xúc, khung cảnh vui buồn của trên sân khấu được phóng đại lên gấp nhiều lần, khán giả cũng dở khóc dở cười theo.
Mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì trong năm đội đó có một vài thí sinh có năng lực vô cùng xuất chúng, nhưng lại vì thiếu đi may mắn mà bốc thăm gặp phải rất nhiều người đồng đội chưa giỏi nên bị hụt bước lại phía sau.
Người ở thời đại này có tư duy vô cùng đơn giản, xem tivi cũng rất nhập tâm, chưa nói đến những khán giả theo dõi, ngay khi vừa công bố kết quả cuối cùng, cấp dưới của An Tri Hạ, bao gồm cả những thành viên cốt cán cũng không nhịn được mày chạy đến tìm cô để nó giúp cho những thí sinh bị loại.
"Tri Hạ," Phan Hỷ Vũ khoát tay cô, không ngừng lắc mạnh: "Những thành viên trong năm đội xếp cuối cùng đó thật sự không còn một cơ hội nào nữa sao?"
Chị dâu họ Hoàng Nhã Như cũng nhìn cô với ánh mắt long lanh: "Tri Hạ, trong nhóm đó thật sự có những người biểu diễn rất tốt, chỉ là trong đổi lại có những thành viên có biểu hiện không được tốt, nên đã ảnh hưởng đến điểm tổng."
Phương Hồng Diệp cũng khuyên ngăn: "Thời gian năm ngày thật sự quá ngắn, chỉ có những học viên vô cùng ưu tú mới có thể thành thục và nhuần nhuyễn hết cả ca hát lẫn vũ đạo, làm gì còn thời gian và sức lực để hỗ trợ cho những bạn khác nữa chứ?
Nếu cứ như vậy mà loại hết thí sinh của cả năm đội, thì có hơi vô tình quá rồi đó?
Khán giả nhất định là sẽ còn khó chấp nhận hơn cả chúng ta, chủ yếu là do quá đáng tiếc rồi.
Ít nhất là những đứa trẻ trong gia đình của em cũng sẽ không ủng hộ điều này."
An Tri Hạ mỉm cười đáp: "Đây không phải là trường học, chúng ta ở đây là công ty, là xã hội, là hiện thực, đặc biệt còn là đang ở trong giới giải trí. Nguyên tắc của trò chơi này chính là khốc liệt như vậy đấy.
Hơn nữa một người nghệ sĩ có thể trụ lại được hay không, và có thể tạo nên sự khác biệt hay không, thì ngoại trừ năng lực cá nhân, khả năng phối hợp cùng tập thể ra, thì vận may cũng là một thứ quan trọng không kém gì nỗ lực.
Mọi người có thể cứu họ một lần, có thể cứu thêm lần nữa được sao?
Hơn nữa như vậy đối với những người khác cũng không công bằng!"
Bọn họ đều có một chút gì đó không thể chấp nhận được đối với hình thức đào thải tàn khốc như thế này. Tuy rằng họ hiểu được đây chính là quy tắc tàn khốc của giải đấu loại trừ, nhưng dù gì quy tắc cũng là do con người đặt ra, nên chắc có lẽ cũng có thể suy xét một chút đến tình cảm nhỉ?
Dù gì cũng đã sống cùng nhau một tháng trời, mọi người đều có những tình bạn "cách mạng" vô cùng thân thiết với nhau. Nhưng An Tri Hạ cũng không có nói sai, trong giới giải trí vẫn may thực sự rất quan trọng, hơn nữa chính xác mà nói, thất bại của một đội cũng chính là thất bại của cá nhân mỗi thành viên.
Thực sự không thể trừ ra những người đó được.
Mọi người khen họ xinh đẹp, nghĩ đến những hạt giống ưu tú, lại là một cảm giác đau lòng và tiếc nuối.
An Tri Hạ mỉm cười, vẫy tay về phía họ.
Có vài người không do dự mà xông đến, mang theo một chút hy vọng trong lòng.
"Còn về cơ hội thì vẫn sẽ có, nhưng mà mọi người phải giữ bí mật nhé, không được để lộ ra ngoài một chút tin tức nào cả đấy!"
Mọi người đều rất vui vẻ liên tục gật đầu, tiếp tục với người về phía trước tràn đầy hy vọng và chờ đợi câu nói tiếp theo.
Nhưng sau đó An Tri Hạ đã rời đi mất rồi...