"Thật sự muốn đi sao?" An Tri Hạ nhìn từng đứa dò hỏi.
Bọn chúng đều gật đầu thật mạnh, Phòng Lễ Hi cũng hùa theo.
"Vậy thì tốt, để mẹ làm lại một phương án mới." Cô giả bộ như bất đắc dĩ thỏa hiệp nói.
Dù sao An Tri Hạ cũng tự làm bà chủ, đi làm vô cùng tự do. Ăn cơm xong đi dạo sau bữa ăn một chút, sau đó An Tri Hạ bị bọn nhỏ thúc giục phải ngồi xuống bàn sửa lại phương án.
Cô giữ lại lại một chút thú vị, có những trò chơi tiêu biểu, mà những trò chơi vượt quá trình độ phát triển trí thông minh của bọn nhỏ thì tạm thời dời lại phía sau. Sau đó cô cũng chỉnh sửa lại chỗ phần thưởng một chút.
An Tri Hạ xem đi xem lại nhiều lần, bị bọn nhỏ chờ sốt ruột lấy đi.
Bọn chúng chụm đầu vào nhau, Phòng Lễ Hi thân là anh cả nên ngồi ở giữa, em trai em gái ngồi một vòng quanh cậu. Cậu hắng giọng một cái, bắt đầu dùng giọng điệu của MC trên tivi, cố gắng đọc lên với giọng trầm thấp
Mặc dù bọn nhỏ hiểu chuyện, nhưng "Hạ Hoa Cực Tốc" vốn là vì khiến cho Hạ Hoa trở nên sinh động trên màn hình quốc tế, phải cân nhắc rất nhiều yếu tố, không phải là thời cơ tốt để dẫn bọn nhỏ đi chơi. Cho nên An Tri Hạ dự định mỗi một tập dẫn một đứa theo, mỗi đứa có thể đi cùng cô hai tập cho đã nghiền!
Bọn nhỏ nhà họ Phòng trưởng thành rất sớm, căn bản không thể dùng tiêu chuẩn trẻ con bình thường để định nghĩa bọn chúng.
"Hạ Hoa Cực Tốc" là chương trình truyền hình tương tự như một loại trò chơi du ngoạn Hạ Hoa có tính chiến lược, cũng có thể để cho bọn nhỏ tham gia, cùng nhau cảm nhận nét đẹp của sông núi tổ quốc, của sự khác biệt của từng vùng đất và con người.
"Mẹ!" Mặc dù bọn nhỏ đã sửa miệng gọi cô là mẹ, nhưng là Phòng Ca Hân nghe anh trai đọc xong phương án, trong một giây kích động vẫn đột nhiên xưng hô như thế.
Cô gái nhỏ mười một tuổi vóc dáng đã rất cao, cũng chỉ thấp hơn cô nửa cái đầu, nhưng cơm nước trong nhà thơm ngon, cô gái nhỏ thích ăn thịt, nên thân thể vẫn hơi tròn trịa, mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu.
Cô bé chạy tới, hai cánh tay ôm lên cổ An Tri Hạ, thân mật làm nũng nói: "Mẹ, con muốn đi, chỗ nào con cũng muốn đi! Ngao ngao ngao, bánh bao Goubuli ở thành phố Thiên, lẩu ở thành phố Trùng, Mì Biang Biang* ở thành phố Tây, thịt dê nướng của thành phố Tân..."
*Mì Biang Biang: là món ăn vặt nổi tiếng ở Thiểm Tây, đặc biệt được làm từ bột mì được xay từ lúa mì Quảng Trung, thường được kéo bằng tay thành sợi mì dài và dày, trộn với nước tương, giấm, bột ngọt, hạt tiêu và các gia vị khác rồi bỏ vào trong nước mì.
Phòng Thanh Vận cũng nuốt nước bọt ôm cánh tay An Tri Hạ, cái đầu nhỏ vậy mà lại nhớ kỹ toàn bộ, tiếp tục bổ sung: "Bánh chiên và trái cây của thành phố Sơn, bánh nhân đậu của thành phố Đông, bánh bao hấp của thành phố Nam, cua nước ở thành phố Thanh, đậu hũ thối ở thành phố Trường, Cháo Thuyền Tử ở thành phố Quảng, Chân Vịt Đế Hoàng của thành phố Xương, mì khô nóng của thành phố Vũ!"
"Mẹ," tính tình Phòng Quân Trác giống Phòng Viên cực kỳ im lìm, ngày nào cũng giữ phong phạm, hiện tại cũng không nhịn nổi đến gần trông mong nhìn An Tri Hạ: "Con có thể cho xách giỏ cho mẹ, cõng phích nước nóng, cũng có thể giúp đỡ các chú khiêng máy móc, làm việc vặt. Con có thể làm công cho mẹ trong kỳ nghỉ hè hay không? Mẹ chỉ cần đi đâu cũng dẫn con theo, lo chuyện ăn, mặc, ở của con thôi là được rồi."
Phòng Thanh Vận sửng sốt một chút, lườm anh trai nhỏ một cái, cũng nịnh nọt mà nói với An Tri Hạ: "Mẹ, con cũng có thể giúp mẹ làm việc!"
Phòng Tụng Ngôn Và Phòng Lễ Hi cũng xúm lại, cũng cực kỳ mong đợi.
"Mẹ, chỉ còn có nửa tháng nữa là con phải thi tốt nghiệp trung học rồi, chăc là có thể kịp đi làm công cho mẹ để kiếm học phí." Phòng Tụng Ngôn ngồi thẳng tắp, tự đề cử nói.