Toa xe lửa dài 15 mét, rộng 2,8 mét, cao 2,8 mét, có thể chở 60 tấn hàng hóa.
Bọn họ có nửa giờ để dỡ hàng khỏi buồng xe đã được chiết xuất.
Đó vẫn là dải số mà cô bé đã rút ra một cách trịnh trọng.
Cũng may đây là chuyến tàu khởi hành từ Kinh Đô nên thư từ và gói hàng cần dỡ ở Thiên Thị không quá nhiều nhưng cũng được rải đều một tầng.
Có hơn chín mươi bao tải to đầy, mỗi bao nặng đến lạ thường!
"Xin chào, tôi là Trương Hồng Lượng ở Bưu điện Thiên Thị. Tôi làm việc ở bưu điện này được chín năm rồi và từng được trao giải Công nhân kiểu mẫu Thiên Thị."
Gia đình An Tri Hạ ra sức vỗ tay rất nhiệt tình.
Những đồng chí có thể lập thành tích ở mọi chức vụ bình thường đều rất lợi hại và đáng được mọi người ngưỡng mộ. Họ âm thầm cống hiến hết mình với lòng yêu nước, yêu tập thể, nhiệt huyết nghề nghiệp cũng như sự kiên trì, lặng lẽ dâng hiến của mình.
Trương Hồng Lượng vừa xấu hổ vừa thật thà mỉm cười, giải thích ngắn gọn yêu cầu nhiệm vụ: "Xe lửa dừng trong thời gian rất ngắn, đồng nghiệp của chúng tôi phải hoàn thành việc bốc dỡ trong thời gian ngắn nhất. Và trong quá trình này, chúng ta cần xử lý cẩn thận vì nhiều vật phẩm không thể chịu được khi bị va đập hoặc kéo lê. Cả nước có rất nhiều thư từ, khi chúng ta vận chuyển một lá thư hay một kiện hàng phải qua bàn tay của rất nhiều đồng nghiệp, phân loại đi phân loại lại nhiều lần, để tránh sai sót, đôi khi phải kiểm tra một quy trình qua hai lần. Các bước rườm rà, lại nhiều thư từ, bưu phẩm nên việc vận chuyển hàng hóa của chúng tôi có hơi chậm, mong mọi người có thể thông cảm cho công việc của các đồng chí tại bưu điện thông qua chương trình "Hạ Hoa Cực Tốc" đầy ý nghĩa của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn và nâng cao hiệu suất từng chút một..."
Hắn đã đọc thuộc lòng đoạn văn này rất nhiều lần. Sau hai phút, An Tri Hạ cùng năm đứa bé bắt đầu dỡ hàng. Mỗi bao tải đều rất nặng, cả cô và Phòng Lễ Hi đều phải dùng sức mới chuyển những bao tải đó lên xe đẩy.
Phòng Tụng Ngôn và Phòng Ca Hân mang các em trai, em gái cùng người quay phim và trợ lý theo sau, đẩy chiếc xe chở sáu bao tải tới chiếc xe tải đậu bên ngoài nhà ga.
Lúc này, nhược điểm của việc không có lực lượng lao động dồi dào đã lộ rõ, mấy cô bé yếu ớt đã không khỏi kể về cha mình đã đến nước E để khai thác mỏ.
"Nếu cha ở đây, cha có thể một tay xách hai bao tải lớn, rồi thật nhanh để lên xe tải," Phòng Thanh Vận thở dài nói như một người lớn.
"Anh nghĩ cha có thể vác thêm một bao khác nữa," Phòng Quân Trác tràn đầy ngưỡng mộ khi nói về cha của mình.
"Bọn nhỏ ngốc nghếch này, cha chúng ta có thể dùng xe kéo lại, ước chừng mười phút đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi." Phòng Ca Hân cười nói, đi được nửa đường, cô bé đột nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông cường tráng đang đi xung quanh nhận việc.
Cô bé trợn mắt hỏi người quay phim: "Chú ơi, những chú mặc áo khoác xanh đó làm gì vậy?"
Người quay phim nhìn vào tay cô bé, cười đáp: "Những đồng chí đó đang tìm việc lặt vặt, theo tên xã hội cũ gọi là người khuân vác, chỉ cần con đưa tiền là họ có thể giúp xách hành lý. Tuy nhiên, các con không có tiền, hay vé hoặc vật có giá trị nào có thể đổi thành tiền phải không?"
Phòng Ca Hân mím môi mỉm cười không nói gì, sau khi bốn chị em đem hàng lên xe xong, bọn họ đi tới tìm một người đàn ông khỏe mạnh, từ trong ba lô lấy ra một chiếc bánh mì buổi sáng chưa ăn, cười hỏi: "Cháu chào chú, bọn cháu không mang theo tiền nhưng bọn cháu có bánh mì, không biết chú có thể giúp bọn cháu công việc này được không ạ? Bánh mì có giăm bông với trứng, giá ba xu. Cháu có năm chiếc bánh mì này, liệu chúng có đáng giá một đồng tiền không ạ?"