Chức năng của máy ảnh tương đối đơn sơ, độ phân giải và các cấu hình khác cũng không cao, không đủ khiến moi người ngạc nhiên, mà thứ khiến họ vui vẻ, đến từ giữa màn hình kia.
Khán giả chỉ có thể dựa vào biểu cảm vụn vặt của các đoàn khách mời rồi chắp vá tưởng tượng.
"Thật xinh đẹp, giống như là ngôi sao trên sa mạc chúng ta đưa tay ra là chạm được!"
"Là bài trong sách giáo khoa tiểu học của chúng ta từng học ở trường "đèn trên thuyền chài".
Nhìn cảnh đêm, mọi người dựa vào cửa sổ ngồi bệt xuống chiếu. Một vài cậu nhóc lấy hết các thẻ nhiệm vụ mà chúng có được rồi đọc lên.
Trên thẻ có rất nhiều loại nhiệm vụ, thành ngữ để chơi do-mi-no, ca hát, nhảy múa, thử tài nhanh trí, đoán câu đố, đi mê cung và các chủ đề khác.
"Nếu chúng ta đang ở phòng tập thể dục, tại sao chúng ta không sử dụng năm hạng mục rèn luyện làm tiêu chí tham khảo?" Huấn luyện viên bóng rổ nữ Lã Đông Hương là người đề xuất đầu tiên.
"Không được, đồng chí La, cô giỏi thể thao, đề nghị này có lợi cho cô. Nếu chúng tôi chọn cái này thì sẽ không có phần thắng", đồng chí nữ của đoàn khách mời số 3 lập tức bác bỏ.
Họ bàn bạc nhiều lần, mỗi nhóm khách đều đến từ các vùng miền khác nhau của Hạ Hoa, phong tục tập quán, hoàn cảnh gia đình, các thứ vân vân khác nhau nên đương nhiên không thể đạt được sự đồng thuận.
"Mọi người có muốn nghe ý kiến của tôi không?" Giọng nói của An Tri Hạ có chút sắc bén, thu hút sự chú ý của mọi người." Nếu chúng ta cứ tiếp tục thảo luận như thế này, cho dù trời có rạng sáng cũng sẽ không có kết quả.
Vì chúng ta không sẵn lòng thỏa hiệp với nhau nên người khác không có cách nào chấp nhận chúng ta. Hay mỗi người chúng ta cứ viết một thẻ nhiệm vụ, sau đó ngẫu nhiên đặt nó lên cửa và xem ai có thể là người đầu tiên giải quyết thành công vấn đề tranh giành phòng?"
Mọi người nghe xong đều đồng tình: mọi người lấy phiếu nhiệm vụ và bút, tập trung lại với người nhà và bắt đầu thảo luận.
Tất cả họ đều đang vắt óc cố gắng tìm ra nhiệm vụ nào họ có thể hoàn thành chỉ với sức lực của một người, nhưng mà người khác phí sức chín trâu hai hổ cũng không đạt được nhiệm vụ.
Nhóm An Tri Hạ dứt khoát chọn tấm thành ngữ domino, không phí đầu óc nữa.
Mọi người mất khoảng nửa tiếng mới đưa ra một tấm thẻ nhiệm vụ ưng ý. Họ đưa thẻ cho người phục vụ và chọn cô ấy làm trọng tài.
Đoàn người từ từ rời khỏi phòng tổng thống. Nhân viên phục vụ xáo trộn tất cả các thẻ nhiệm vụ dưới sự giám sát của mọi người, sau đó để một vị khách rút thẻ.
"Hay quá", La Đông Hương dáng cao thò người qua nhìn thấy trên tấm thiệp viết gì đó, hưng phấn ôm lấy cô bạn thân bên cạnh. Theo cô thấy, đội bên mình chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
Mọi người quả thực có chút chán nản, khán giả xem phát trực tiếp cũng không mấy nhiệt tình.
Họ thích đặt mình ở vị trí nhóm khách mời, giả vờ là thành viên, hoặc đơn giản là họ ủng hộ một đoàn khách mời nào đó.Tất nhiên cũng hy vọng đoàn khách quý mình ủng hộ có thể vào phòng tổng thống, nếu không thì nên là phòng chữ thiên chứ?
Nhóm của La Đông Hương viết thẻ nhiệm vụ là chọn phòng tập thể dục, trang thiết bị tương đối khó khăn. Mỗi đội cử ra ba người, người có tổng điểm cao nhất sẽ được ở trong Phòng Tổng thống sang trọng!
Nâng tạ, ném rổ, nhảy dây, đá cầu và nằm ngửa!
"Đừng trách chúng tôi bắt nạt mấy người. Ngoại trừ nâng tạ và ném rổ tương đối chuyên nghiệp, còn lại ba hạng mục kia ai cũng biết. Nói không chừng có người còn giỏi những thứ này, có thể phản công chúng tôi." La Đông Hương vừa cười vừa nói nhưng trong mắt lại là sự kiêu hãnh.
Nhảy dây, đá cầu và nằm ngửa tuy đơn giản nhưng những việc càng đơn giản thì càng khó giành chiến thắng.