An Tri Hạ là một người nổi tiếng ưu tú, từng vì khả năng đọc thuộc lòng nhanh một cách chính xác, còn cố ý học qua lớp luyện ghi nhớ, học rất nhiều phương pháp hỗ trợ ghi nhớ, hơn nữa cũng rèn luyện không ít thói quen hằng ngày.
Ví dụ như cô luôn thận trọng quan sát diện mạo của mọi người, đặc biệt là cách ăn mặc phối đồ, dáng dấp ra làm sao, luôn cố ghi nhớ hết.
Không ngừng kiên trì nỗ lực, còn bị ràng buộc trong siêu thị và rèn dũa khi trọng sinh, trí nhớ của cô đã mạnh hơn bao giờ hết. Tuy chưa đạt đến mức đã gặp qua là không thể quên được, nhưng cũng đã có thể một lần thấy là nhớ hơn một nửa một.
Cô biết rõ trí nhớ tốt thì sẽ rất có lợi, bình thường cũng không bao giờ lơ là trong việc rèn luyện mấy đứa trẻ. Vì bọn nhóc này tuổi vẫn còn nhỏ nên càng dễ mài dũa hơn, ít nhất đã bắt đầu sớm hơn so với cô, sau này ắt hẳn thành tựu cùng cao hơn rất nhiều.
Lúc này, bọn họ vừa nghe nhóm hướng dẫn viên du lịch thuyết minh, vừa nhìn giới thiệu được khắc trên tảng đá, đồng thời bắt đầu thuộc lòng để ghi nhớ.
Không chỉ có thế, bọn họ còn không quên quan sát kiến trúc bốn phía, phương hướng, từng đồ vật trang trí một. Bọn họ đã sớm hình thành thói quen với lượng lớn công việc như thế, ngược lại còn rất hưởng thụ loại công việc hoạt động trí óc bận rộn này.
Chiều xế bóng, mọi người tập hợp ở cửa chính của cung điện ở thủ đô thứ hai với trạng thái vô cùng mịt mờ. Bởi vì nhóm người qua đường nhiệt tình lại hào phóng, nên vị khách mời nào cũng phình cả bao ví cả, ít nhất cũng không phải lo bị ghi nợ tiền vé xe tiếp theo hay bánh mì kẹp dưa muối nữa.
Hơn nữa đối với nhiệm vụ nhánh thu thập dòng họ, mọi người đều đã hoàn thành không nhiều lắm, ít nhất vài cái trong tập hợp dòng họ đều liên quan đến vận may của bọn họ, chứ không phải là nỗ lực bao nhiêu, gần như không đáng kể.
Thế nên nhân tố quyết định để phân hạng ngay mà đành phải đưa ra bàn sau.
Tổ chương trình cũng không thắc mắc tại chỗ mà đưa cho bọn họ địa chỉ đêm nay ở. Sau khi mọi người hỏi đường thì đầu tiên là kết bạn để đi chung xe, sau đó lại đi xe bò đến một cái thôn nhỏ.
Cái thôn này không khác các thôn khác ở Đông Thị là bao, bốn phía có rất ít đất đều đã bị khai hoang thành ruộng, còn lại đều là nơi hoang vu cỏ dại, cây cỏ cao ngang thân người, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của con người. Hơn nữa bọn họ còn loáng thoáng nghe được trên núi truyền đến tiếng sói kêu, cả người đều bị kích thích mà nổi cả da gà.
"Tổ chương trình không có tiền hay sao? Sao lại đến một nơi hẻo lánh như này?" Có người không nhịn được nhỏ giọng oán hận. Hầu như bọn họ đều đến từ trong nội thành, thỉnh thoảng mới về quê để phụ giúp cha mẹ ngày vụ mùa, trong thâm tâm không khỏi khinh thường dân quê, còn vô thức cảm thấy mình tài trí hơn người.
"Đừng nói là tối nay chúng ta phải ở lại trong thôn nha?" Sáu chiếc xe bò rung lắc, ngồi trên đều mấy đứa trẻ và mấy người phụ nữ, bày ba lô và dụng cụ ra.
Mà chiếc còn lại phía sau bọn họ là xe Jeep và xe buýt, nhóm nhân viên công tác còn thỉnh thoảng ăn vặt.
Mọi người mới xuống máy bay đều chưa ăn cơm, hiện tại đã đói không chịu được, chỉ có thể dựa vào nói chuyện để di dời lực chú ý, nhưng không một ai buông được ý định về đặc sản Đông Thị.
"Điều kiện trong thôn không được tốt, loại bọ chét gì cũng có, mấy người đàn ông đều nói rằng, nếu phụ nữ chúng ta bị nhiễm bệnh thì dù có cắt tóc như tomboy cũng chưa chắc đã diệt sạch mấy thứ phiền phức đó." Vợ của Hồng Lập Tân sầu não nói: "Không phải tổ chương trình thường đi tới mấy nơi có điều kiện tốt hay sao? Sao lần này lại cố tình chọn nông thôn chứ?"