Bởi vì có Phòng Thanh Vận mở đường nên tư duy của những người còn lại trong nhà như được mở ra, lần lượt tìm kiếm những nơi mà không có khả năng giấu đồ, ví dụ như trong nhà vệ sinh, hốc cây, trong cả cột sắt, cột treo màn,...thậm chí còn tìm dưới cánh của con ngỗng trắng cực kì hung dữ!
Bọn họ thì mải miết trên con đường đi tìm cờ nên tự nhiên trở thành con cừu béo trong mắt những khách mời khác giờ đang chuẩn bị sẵn sàng đi đoạt cờ.
Tuy rằng những người phía Ngải Trác Giai là những người đầu tiên tìm thấy cờ, nhưng lá cờ khác được giấu rất kỹ nên tốc độ tiến triển của bọn họ cực kỳ từ tốn.
Cô nắm bắt thời cơ này áp dụng phương pháp đi hôi của.
Thác Y Hãn là người đầu tiên không đồng ý nói: "Mẹ, tuy rằng ban tổ chức có quy định này, nhưng mẹ không cảm thấy chúng ta đi đoạt cờ từ tay của đội cô giáo Tiểu An là ỷ mạnh hiếp yếu sao?
Cho dù chúng ta có thắng đi chăng nữa thì cũng không vinh quang chút nào?"
Ngải Trác Giai tức đến nỗi suýt thì đánh con gái mình một cái.
Bà hít sâu vào một hơi, cố nặn ra một nụ cười nói: "Chúng ta tổng cộng có mười hai khách mời tất cả, tuy ai ai cũng không giống nhau nhưng đây vốn là chương trình, chúng ta phải làm theo cách bình thường, chiếu theo quy tắc mà làm.
Chẳng lẽ ra chiến trường, chúng ta mà nhìn thấy bên địch một đứa trẻ thì sẽ nhân từ nương tay hay sao?"
Thác Y Hãn muốn nói rằng trước đây mọi người đối xử với cô giáo Tiểu An thì không hề nghĩ như vậy.
Đây rõ ràng là tiêu chuẩn kép!
"Thác Y Hãn, mẹ biết rằng quan hệ của con với cô giáo Tiểu An rất tốt.
Chương trình này là cả con và những người trong nhà của Cô giáo Tiểu An khởi xướng, chúng ta chơi trò chơi nghiêm túc, muốn cố hết sức thắng trận đấu này thì mới được khán giả yêu thích.
Nếu có rất nhiều khán giả xem thì chắc chắn Cô giáo Tiểu An sẽ rất vui!"
Thác Y Hãn mím môi lại, bướng bỉnh cãi lại: "Cho dù có như thế nào thì con cũng không động tay vào đâu."
"Con...cái đứa trẻ này." Ngải Trác Giai tức không hề nhẹ, quay đầu lại nhìn về hướng A Lý Mộc.
"Anh con cũng sẽ không tham gia." Thác Y Hãn nhanh tay nắm lấy ống tay áo của anh trai, giúp cậu tỏ rõ lập trường.
"Được, được, được, hai người các con lớn nhất. Vậy các con đi tìm cờ, để mẹ và cha con phụ trách làm người xấu!" Ngải Trác Giai biết rõ rằng con gái mình dù đầu có bị đập vào cũng không có ý quay lại.
Bà cũng không kiên trì thêm nữa, nói xong thì vứt mấy đứa con mà chồng mình dẫn tới lại rồi bỏ đi.
Thác Y Hãn nhìn theo bóng lưng của mẹ mình lè lưỡi: "Lêu lêu, thật là một bà mẹ mâu thuẫn!"
Một bên thì cần mặt mũi, một bên lại muốn hôi của. Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như thế?
"Em gái, chúng ta thật sự phải đi tìm cờ sao? Chúng ta một tiếng mới tìm được ba cái, không biết trong một ngày có đủ thời gian cho chúng ta tìm được đủ không nữa?" A Lý Mộc rầu rĩ, thở dài một hơi nói.
Thác Y Hãn cười cười vỗ vai của anh trai mình: "Anh, vừa nãy em nhìn thấy mấy người phía Cô giáo Tiểu An rồi. Những nơi mà bọn họ tìm đều là những nơi mà chúng ta rất khó để nghĩ đến.
Em đã hiểu được quy luật mà ban tổ chức giấu đồ rồi.
Không phải là nói có tổng cộng sáu bộ cờ sao?
Vậy thì sẽ có tổng hơn 330 lá cờ rải rác trong thôn này, chắc chắn mật độ sẽ dày đặc.
Chúng ta chắc hẳn sẽ nhanh chóng kiếm đủ 56 lá cờ thôi!"
Nói xong con bé nhìn thấy một ông cụ già đầu đội mũ đi ngang qua nên cười, chào hỏi với người ta: "Cháu chào ông, trên cái mũ của ông dính cái gì đó, cháu giúp ông gỡ ra nhé?"
Ông cụ già cười rồi lấy mũ xuống, quả thật là bên trong có giấu một lá cờ.
Có được thành công đầu tiên, thắng lợi trước mắt sẽ đến nhanh thôi.