Anh cười nhẹ, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, cười đểu bước tới, hạ giọng phối hợp với cô: "Ồ? Người đàn ông của em không có ở đây sao? Lâu lắm rồi mới quay lại, có phải là em rất nhớ người đàn ông của mình đúng không?"
"Anh mau nhanh chóng rời đi, nếu không em sẽ la lên đó!"
Phòng Viên giả vờ tàn nhẫn nói: "Em hét lên đi. Nếu em muốn để cho bọn nhỏ nhìn thấy em cùng với một người đàn ông lăn lộn một chỗ, thì cứ la to lên đi!"
Thật đáng ghét, An Tri Hạ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, đẩy người đang lao về phía mình ra, giọng cô run rẩy vì sợ hãi, liên tục nói đừng mà, cứu với, van xin anh...
Ánh mắt này vừa như muốn chào đón lại vừa như muốn chống cự đã hoàn toàn trở thành một chất xúc tác khiến người đàn ông trở nên cực kỳ hưng phấn.
Phòng Viên nhịn không được hai mắt đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, nhào đến lăn lộn cô một hồi lâu trên giường.
Thực tế cho thấy, phụ nữ không được tìm đến cái chết, tán tỉnh một người đàn ông khỏe mạnh ăn chay mấy tháng sẽ thực sự khiến cho mình ngày hôm sau đau lưng đến mức không dậy nổi.
Phòng Viên cũng biết anh làm hơi quá. Trên giường, người phụ nữ quấn mình thành một cái kén chỉ lộ ra một cái đầu, tóc đã xù hết lên, tức giận nói: "Thỏa mãn chưa? Người đàn ông của em không có lăng nhăng ở bên ngoài, toàn bộ lương thực dự trữ bên dưới đều nộp hết cho em."
Cô lẩm bẩm mấy tiếng.
"Anh sang nước E đi công tác liên quan đến cả vận mệnh quốc gia, mỗi năm đều phải đi mất mấy tháng, lại còn phải rời xa quê hương. Không phải anh cũng đang giành giật từng giây từng phút để làm việc sao? Hơn nữa, trong lòng có một con quỷ nhỏ như em cứ đi qua đi lại, làm sao anh có thời gian suy nghĩ vớ vẩn chuyện gì khác được? Nhưng mà, nếu em cứ tiếp tục làm như vậy thì là đang muốn giết chết anh mà." Anh hôn cô thật mạnh.
An Tri Hạ lười biếng mở một mắt, hỏi: "Anh trở về nghỉ ngơi được bao nhiêu ngày?"
"Sau bữa sáng, anh sẽ đến công ty trước và cố gắng giải quyết những công việc chồng chất trong vòng một tuần qua. Tranh thủ lúc trời còn chưa lạnh thì chúng ta đi dạo xung quanh nhé?"
"Ừ." An Tri Hạ gật đầu.
Họ đi chơi thì cũng cùng lắm là chơi loanh quanh gần đó hai ngày. Bọn nhỏ phải đến trường, hai vợ chồng bọn họ thì mỗi người làm chủ một công ty lớn, hơn nữa bây giờ giao thông đi lại không tiện, các địa điểm du lịch ở nhiều nơi cũng chưa phát triển lắm. Mà quan trọng nhất là họ đã đi thăm quan qua rất nhiều cảnh đẹp rực rỡ, và họ cũng không muốn lãng phí thời gian, bỏ lỡ thời điểm mấu chốt trước mắt của công ty.
Phòng Viên nấu mì rau chân vịt và mì trứng, hai người bày ra vẻ mặt ghét bỏ cố gắng ăn hết.
Sau đó, anh đích thân tiễn cô đi làm: "Buổi trưa anh đi đón bọn nhỏ, chúng ta gặp nhau ở cửa hàng của Tri Thu nhé?"
"Được rồi, em sẽ gọi cho bà sau rồi chúng ta cùng nhau đi ăn tối."
"Đúng rồi, anh xem trên tivi, em dự định xây dựng tổ chức phúc lợi sao?" Phòng Viên nắm tay nàng, không muốn buông ra, chợt nhớ tới hỏi.
"Ừ, đất nước ở phương diện này muốn làm mà không đủ lực. Tất cả những gì em có thể làm là xây dựng một số trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão, trường học, bệnh viện và một số nơi tương tự. Trong một nghìn người có thể chỉ giúp đỡ được một người, nhưng chẳng phải có câu nói là, đừng thấy việc nhỏ mà bỏ bê sao? Em tin rằng trong tương lai sẽ ngày càng nhiều người quan tâm đến các tổ chức phúc lợi và dành nhiều tình cảm cũng như sự quan tâm hơn cho những người khó khăn."