Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 944

Chương 944 - Chương 944 -

Bọn họ cảm thấy hơi nhức đầu, sau đó bắt đầu suy nghĩ về vấn đề đầu tư.

Công ty Văn hoá Minh Nhật xây dựng tổ chức phúc lợi là một việc tốt, có lợi cho đất nước và nhân dân. Với tư cách là một tổ chức, bọn họ phải thể hiện sự ủng hộ của mình để trấn an lòng dân, đồng thời thể hiện sự động viên, hỗ trợ cho cô ấy.

An Tri Hạ mỉm cười gật đầu: "Nếu chúng ta muốn xây dựng tổ chức phúc lợi, tất nhiên cần phải hướng đến xây dựng nó với quy mô lớn, để đỡ sau này thấy diện tích không đủ, lại phải bắt tay vào xây dựng thêm, điều này sẽ làm tiêu hao rất nhiều nhân lực, vật lực và tài chính."

"Đồng chí Tiểu An, ý tưởng của cô rất hay, nhưng trong giai đoạn trước, công tác diễn ra tương đối khó khăn và chậm chạp, nên cô không cần phải nhất quyết làm đúng ngay trong một lần chứ?" Bọn họ tiếp tục thuyết phục bằng một cách khác.

Cô nhướng mày, hiểu ngay được bọn họ đang nghĩ gì.

An Tri Hạ cười khẽ nói: "Không phải nói cần mất hai năm để xây dựng một tổ chức phúc lợi sao? Với tình hình lợi nhuận của Công ty Văn hoá Minh Nhật như hiện tại, chúng tôi hoàn toàn có thể đảm nhiệm được. Hơn nữa, chồng tôi, Giám đốc của Tập đoàn vận tải Hạ Viên, cũng nói rằng anh ấy sẽ hỗ trợ về mặt tài chính. Tổ chức chỉ cần chịu trách nhiệm phê duyệt đất đai, tán thành và tuyên truyền cho chúng tôi là được, mọi việc còn lại chúng tôi sẽ lo hết."

Vừa nghe cô nói vậy, tất cả mọi người đều thầm thở ra, trái tim đang treo lên cũng dần hạ xuống.

"Trước hết hãy nói cho chúng tôi biết dự định của cô" Vị lãnh đạo đứng đầu cúi xuống nhìn bản kế hoạch: "Chúng tôi e rằng chỉ nhìn vào bản kế hoạch là không thể hiểu hết được ý định ban đầu của cô."

An Tri Hạ gật đầu, suy nghĩ một lúc để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi bắt đầu nói: "Mặc dù Công ty Văn hoá Minh Nhật sẽ xây dựng các tổ chức phúc lợi, bao gồm trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão, bệnh viện, trường tiểu học, trường trung học cơ sở và trường trung học phổ thông. Nhưng điều này không có nghĩa là công ty chúng tôi coi tiền như rác, thực sự phải dành mọi chi phí để hỗ trợ những đứa trẻ và người già này. Trừ những người không có khả năng lao động thì đối với những trẻ em và người già còn có thể lao động, phải làm gì đó để có thể tự nuôi sống bản thân. Tôi tin rằng bọn họ cũng sẽ không muốn bị đối xử như những thành phần yếu thế trong xã hội. Mọi người đều hy vọng trở thành người có ích, và các nhà lãnh đạo vẫn thường nói rằng lao động thực hành xã hội là cách duy nhất để giáo dục con người.

Tất nhiên, nếu ai đó dựa vào vấn đề này để gây ầm ĩ thì tôi rất tiếc, các tổ chức phúc lợi mà chúng tôi thành lập sẽ không chấp nhận những người chỉ quan tâm đến sự hưởng thụ của bản thân mà không biết tự lao động kiếm sống. Đây là quan điểm của chúng tôi, vì vậy mong rằng tổ chức sẽ hiểu được điều đó."

Mọi người đều khá ngạc nhiên khi nghe điều này.

Bởi vì tất cả họ đều cho rằng xây dựng trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão là một loại hình tổ chức từ thiện mà không đòi hỏi phải đền đáp bất cứ điều gì. Làm thế nào mà qua lời nói của An Tri Hạ nó lại trở thành một mô hình kinh doanh mà "tôi phải nhận được điều gì đó cho những gì tôi đã bỏ ra"?

"Điều này hình như không được tốt lắm?" Một người lãnh đạo thẳng thắn nói: "Những người già vào viện dưỡng lão là những người hành động, di chuyển bị hạn chế hoặc không thể tự nuôi sống bản thân. Còn nhiệm vụ của trẻ em bây giờ là học tập, lao động trẻ em không được cho phép ở nước ta."

Bình Luận (0)
Comment