Cha mẹ nói chuyện, hai cô bé kề tai nhau to nhỏ về ngôi nhà của mình, sự nhiệt tình đó nhanh chóng phát triển đến mức có thể nắm tay tay dung dăng dung dẻ vào nhà vệ sinh.
Nhóm khách mời thứ năm là Đỗ Nguyên, mười một tuổi đến từ Thanh Thị nằm bên bờ biển. Cha mẹ cậu bé đều là công nhân, nhưng hai người đã qua đời được một năm, hiện tại cậu sống với ông bà, hàng ngày phải chịu đựng sự soi mói, khắc nghiệt của chú thím.
Mà ông nội và bà nội đương nhiên phải thương con ruột hơn rồi, không thể nào thương đứa cháu trai cách mình tận một bối phận hơn được, thậm chí bọn họ còn cảm thấy cậu bé có mệnh số xấu, khắc chết con trai và con dâu của mình, ngay cả đứa cháu trai mà bác sĩ lấy ra từ trong bụng cô con dâu lớn mới nuốt khí ra đi cũng bị bọn họ ghét bỏ.
Đỗ Nguyên tuy nhỏ nhưng rất thông minh, cậu đã giấu hết giấy tờ nhà đất, sổ tiết kiệm và tiền bạc từ lâu. Mặc dù rất đau buồn trước cái chết của cha mẹ mình, nhưng cậu không thể để ông bà cùng với chú thím lấy mất tiền đền bù của cha mẹ được.
Cậu bé tự tìm đến sự giúp đỡ của một cô trong ủy ban khu vực, không chỉ yêu cầu nhà máy đưa chi tra phần lương hưu của cha mẹ, cậu còn sợ các cô chú trong nhà lại đến gây chuyện nên thẳng thừng bán luôn phần vị trí công việc được truyền lại từ cha mẹ cho cậu và em trai lấy tiền, sau đó mua hai ngôi nhà lớn.
Hai anh em của họ mỗi người một căn, chỉ dựa vào tiền thuê nhà, họ cũng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống.
Còn ngôi nhà nhỏ mà họ đang sống bây giờ thì trao cho ông bà, sau khi ông bà qua đời thì bên trong cũng có một phần thừa kế của hai anh em.
Xử lý như vậy, không ai có thể moi ra một chút sai lầm.
Các chú các thím nhà họ Đỗ không vớt được thứ gì thì tức đến cào tim xé phổi, thấy ông bà trông con hộ anh chị cả đã qua đời cũng xốn mắt, bắt đầu tìm chuyện để gây sự. Bởi vì bọn họ chăm sóc không cẩn thận làm em trai sốt cao, suốt thì cháy hỏng đầu, Đỗ Nguyên sợ tới mức nghỉ học ở nhà tự mình trông em trai.
Cũng may Đỗ Hy ngoan ngoãn, ngoại trừ lúc đói hay đi ngoài thì không hay gào khóc làm trò.
Lần này Đỗ Nguyên cũng dẫn em trai tham gia chương trình, hơn nữa trong hợp đồng cũng ghi rõ tổng cộng một nghìn hai trăm tệ đều phải giao trực tiếp cho cậu, chỉ cần trả cho nhà họ Đỗ mỗi tháng mười đồng tiền thuê nhà cùng tiền cơm là được.
Cậu bé cùng nhóm với cậu là với ông là Bao Bồi ở làng Tiên Đàn, tỉnh Hồ. Đó là một cậu bé có thân hình chắc nịch, rất hiền, cha là kiểm lâm, mẹ là giáo viên trong làng, cậu bé có một chị gái, một em trai và một em gái.
Cuộc sống của một gia đình sáu người rất đỗi bình phàm nhưng cũng rất hạnh phúc.
Bao Bồi này là một thợ săn nhí thực thụ, cậu bé rất nghịch, có lần cậu một mình xông vào ổ của lợn rừng, sau đó phải nằm trên giường ba tháng mới khỏe lại.
Gia đình muốn cậu bé bớt liều lại, tập trung chú ý vào việc học, vì vậy mới vội vàng đăng ký để cho cậu bé ra ngoài.
Nhóm thứ sáu là cô bé Hạ Lợi Vân, 9 tuổi, nhà ở Quảng Thị. Cha cô bé từng là giám đốc của một nhà máy dệt, trong đợt cải cách của nhà nước, ông đã kiên quyết từ chức để tự làm kinh doanh, chỉ trong hai năm, ông đã bắt đầu có nhà máy dệt may của riêng mình với quy mô mở rộng gấp ba, tài sản ròng trị giá hơn một triệu đồng.
Vợ ông mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái duy nhất nên ông nhất mực yêu chiều, lại khiến cô nhóc học được tính độc chiếm, không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện gần ông cả.