Sơn Vĩ Nguyên cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng, dù sao ánh mắt này có ý gì, chắc chắn khán giả cũng có thể đoán ra, không phải là chuyện con nhóc này có thể dẫn dắt được.
"Anh nói này, nhà em thật sự là người trong thành phố sao? Anh thấy nhà em ăn mặc cũng được nha, sao sinh hoạt còn kém hơn nhà anh vậy?"
Cậu nhóc không cho Ôn Giai Đồng cơ hội nói chuyện, cái miệng mở ra đóng vào nói liền một hơi: "Nhà em có sữa mạch nha, có sữa bột không? Đây là đồ thiết yếu cho người trong thành phố như nhà em bổ sung cho cơ thể mà, phải không?
Em nhìn anh khoẻ mạnh như thế này, mọi người trong làng đều nói anh giống như một con nghé đó!
Thân thịt này của anh là nhờ một ly sữa, một quả trứng gà mỗi ngày từ nhỏ đến lớn đó, còn phải ăn thịt, ăn gà, ăn cá thay phiên nhau nữa.
Nhà các em sẽ không bỏ anh đói đến gầy mòn đâu, nếu không mẹ anh đến có thể xé xác nhà của em."
Ôn Giai Đồng chỉ có thể ngây ngốc, đầu cũng sắp không nảy số kịp.
Ôn Giai Đồng chưa từng thấy người nào mặt dày há miệng đòi đồ như vậy, chỉ có thể khô cằn nói: "Nhà của em, nhà của em không có..."
"Em gái nhỏ, em nghĩ kỹ rồi nói sau nha." Sơn Vĩ Nguyên cười nói: "Con người anh đặc biệt thích trò chơi săn kho báu, đừng để lúc sau lại bị anh tìm được, đến lúc đó mặt mũi nhà các em cũng chẳng còn gì đâu.
Làm người phải trung thực, tin rằng cha tôi chắc chắn sẽ giữ chặt cơ thể của tôi."
"Anh..." Ôn Giai Đồng cũng nổi giận, từ trước đến giờ, những thứ trong nhà đều là của một mình cô bé. Bây giờ bị một tên vô lại không biết từ đâu xuất hiện nhớ thương, cô bé lập tức đỏ mắt, bĩu môi nói: "Có phải chị em đã nói gì với anh hay không?"
Cả khán giả và Sơn Vĩ Nguyên đều hơi giật mình, đầu cô gái này xoay chuyển nhanh thật đấy!
Quả thật Ôn Tĩnh Thu đã dặn dò Sơn Vĩ Nguyên không ít chuyện, trong đó bao gồm cả những thứ tốt trong nhà được cất giấu tránh xa cô bé, được hai đứa trẻ ám chỉ thành kho báu.
"Chị gái của em luôn cảm thấy cha có công ăn việc làm tốt, lương được phát cũng cao, trong nhà có gì ngon đều tránh chị ấy. Làm sao có thể có chuyện này được?
Em và chị gái đều là con của cha mẹ, cha mẹ thiên vị cũng sẽ không thiên vị như vậy.
Chị ấy cứ nghi thần nghi quỷ.
Mẹ em không đi làm, trong nhà có hai chị em chúng em, chi phí của một gia đình bốn người đều đè nặng lên vai cha, hơn nữa cũng phải chăm sóc ông bà nội, mỗi tháng có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền chứ?
Đúng là trong nhà có một ít sữa bột và lúa mì, nhưng tất cả đều là các món quà để tặng cho người khác. Chúng em không được uống."
Sơn Vĩ Nguyên không nhịn được đánh giá Ôn Giai Đồng một cái từ trên xuống dưới: "Em có chắc mình chỉ mới sáu tuổi sao?" Đầu tiên là phủ nhận sự thật, lại sợ bị cậu nhóc tìm thấy đồ nên cô ta còn tìm cớ chặn lại.
Hoặc là cô nhóc này đã thành tinh, hoặc là đây là sự thật.