"Ông lão, bà lão, người trên xe chúng ta không nhiều lắm, hiện tại hai người mang theo túi còn có thể tìm một chỗ trống khác ngồi ở trên hành lý, cũng không cần chen chỗ người khác."
"Vị đồng chí này mang theo con cái đã không dễ dàng gì, hai người cũng đừng ỷ lại!"
"Đúng vậy, trên xe cũng không phải không có chỗ, hai người không muốn ngồi ở trên hành lý, chẳng lẽ chúng ta nguyện ý ngồi sao? Mọi người vì mua vé ngồi không phải sớm xếp hàng, còn phải nợ rất nhiều nhân tình, thật sự là tốn tiền phí sức.
Đây cũng không phải là trên xe buýt, nhường nửa giờ, mười trạm tám trạm, người nào mà không muốn ngồi trên xe một hai ngày, thậm chí ba ngày chứ?"
"Hai người không thể ỷ vào tuổi của mình lớn, đương nhiên đoạt chỗ ngồi?
Kính già yêu trẻ là đẹp, nhưng vì già mà không tôn thì không tốt.
Người ta không muốn nhường chỗ ngồi, hai người có thể hắt nước bẩn, đối với một người phụ nữ hay là mẹ của đứa bé, lại che giấu lương tâm vu hãm.
Đừng nói chúng ta mắt không mù, chỉ với dáng bẻ này của ông, chỉ sợ không có mấy người sẽ đói bụng ăn quàng ha?"
Mọi người tôi một cậu một câu, khiến cho đôi vợ chồng già xấu hổ không thôi.
Rốt cuộc là người cần thể diện, bọn họ chỉ có thể thu dọn đồ đạc của mình, còn không quên mang theo khăn tay bị mẹ Địch dùng qua, oán hận đi đến chỗ giao nhau giữa hai toa xe.
Mẹ Địch ngồi ở vị trí gần lối đi nhỏ trước, thở phào nhẹ nhõm, mặt tái nhợt nhìn mọi người cười nói lời cảm ơn.
Để Trọng Khang Lạc ngồi gần cửa sổ, mẹ Địch bắt đầu lấy đồ trong túi ra ngoài.
"Này, đây là bánh bao thịt mẹ lấy từ nhà ăn của công ty văn hóa Minh Nhật." Bà ấy lấy ra một túi bánh bao nóng hổi như hiến vật, lấy ra một cái nhét vào trong tay Trọng Khang Lạc.
"Nhìn con gầy như cây cột, cũng không biết mẹ con làm sao nuôi được con nữa."
"Con đã gặp đứa bé nhà mẹ chưa?
Thằng bé lớn lên giống cha nó, mới mười ba tuổi đã lớn giống như đứa trẻ mười tám mười chín tuổi, cả người đều là gân thịt, ai thấy đều bị hù dọa không nhẹ."
Mẹ Địch đắc ý dào dạt nói: "Nhất định là trẻ con trong thành các con kén ăn, ăn nhanh lên, nếu con ăn không vô năm cái bánh bao, mẹ sẽ bỏ con ở nhà ga."
Trọng Khang Lạc a ô cắn một ngụm lớn, con ngươi đen trắng rõ ràng mang theo tia hâm mộ nhìn bà ấy một cái, tiếp tục cúi thấp mí mắt ra sức ăn.
Kể từ khi rời xa cha mình, cậu bé đã không ăn thịt, trứng hay bất cứ thứ gì khác.
Cách bốn năm, mùi thịt trơn mềm thơm thuần kia, lập tức kéo cậu bé vào trong trí nhớ, trong đầu rõ ràng hiện ra bóng lưng khoan hậu của một người đàn ông.
Trọng Khang Lạc nghẹn ngào nổi giận hung hăng cắn một miếng, phồng má dùng sức nhai.
Mẹ Địch vui tươi hớn hở vỗ lưng cậu bé, nói: "Ăn chậm một chút, ăn chậm một chút.
Bánh bao này ngon không?
Lúc mới làm ra rất ngon, mẹ một hơi cũng ăn năm cái, đến bây giờ còn chống đỡ không được.
Chờ mẹ quay xong tiết mục, phải hỏi công ty văn hóa Minh Nhật có muốn dì vệ sinh hay không.
Mẹ cũng không cần tiền công, công ty nuô mẹ cùng con trai ăn cơm là được!"
Ngược lại là người chụp ảnh nhiếp ảnh gia không nhịn được tò mò mở miệng hỏi: "Đồng chí này, tôi không nhớ rõ công ty chúng tôi cung cấp cơm trưa cho mấy người nha?"
"Cô lấy bánh bao khi nào?
Sao tôi không chụp được nhỉ?"
Mẹ Địch nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Lúc tôi đi WC, mới vừa đi ra ngửi được mùi bánh bao thịt, liền tìm vị trí đến nhà ăn của mấy người."
"Tôi còn chưa nói gì, đã có người gắp cho tôi một túi bánh bao.
Nếu không phải tôi nói không cầm được, cái vị đầu bếp nhiệt tình kia còn có thể đem một nồi bánh bao cho tôi mang theo!"
Nhìn bà ấy nói đúng tình hợp lý, nhiếp ảnh gia tin là thật.