Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 981

Chương 981 - Chương 981 -

"Không phải có câu nói một ngày làm thầy cả đời làm cha sao?

Với chúng ta cũng vậy.

Cho dù chương trình quay xong, con vẫn là con trai của mẹ, mẹ cũng là mẹ của con.

Chúng ta cho nhau thêm một người thân để nương tựa, quan hệ và yêu thương, thường xuyên qua lại, chẳng phải cũng rất tốt sao?

Mẹ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chờ ở chung vài ngày, con sẽ biết, mẹ không thích nói chơi."

Trọng Khang Lạc cười cười, cũng không nói tiếp.

"Em gái, anh làm theo lời em nói một ngày bảy tám chuyến đến nhà mới của em, đúng thật bắt được hai chị em dâu của em!"

"Bọn họ biết em ở trong thôn nhận được thư giới thiệu đi kinh đô, nhân lúc buổi tối cầm xương thịt dụ chó nhà em cho nó ăn bả, mang thang muốn trèo tường vào nhà em."

"Anh nhìn thấy bọn họ nhanh chóng trở về gọi người, cầm theo bao tải trùm lấy họ, xong tẩn cho hai người đó một trận. Sau đợt này có khi bọn họ phải nằm sấp trên giường cả tháng mà không thể bò dậy nổi!"

Mẹ Địch hừ lạnh: "Lúc cha Lương Tử còn sống, hai người bọn họ hận không thể nâng chân của em liến, hàng ngày chỉ biết trông cậy nhận chút chỗ tốt ở chỗ em với ông bà Lương Tử."

"Kết quả người vừa không còn, bọn họ lại bắt đầu nhớ thương Lương Tử nhà chúng ta! Lương Tử không phải con cái nhà họ Địch hay sao? Hay là không lớn lên? Sau này không cần cưới vợ sinh con?"

"Em dám chắc, nếu không phải gần đây cục cảnh sát giám sát chặt chẽ. Hai nhà bọn họ lòng dạ hiểm độc chắc chắn dám cầm thuốc chuột tới, bỏ độc cho chết hai mẹ con chúng em!"

Bác cả Địch há miệng phi phi hai tiếng: "Nói linh tinh cái gì vậy? Coi mấy anh em nhà này là ăn không ngồi rồi sao? Hơn nữa con chó thông minh như vậy, sẽ không tùy tiện ăn đồ lung tung đâu.

Hôm qua anh vừa nhờ người từ nhà máy thủy tinh kéo tới một xe cặn thủy tinh, hôm nay đi đào đất sét, ngày mai, chúng ta sẽ cắm một tầng thật dày lên tường vây.

Xem ai dám trèo tường vào nữa không!"

"Ở trong thôn dám làm càn như vậy, bọn họ còn không phải ỷ vào việc là trưởng bối của Lương Tử, có em ở đây, cảm thấy nhà chúng ta sẽ không trở mặt sao?"

Mẹ Địch tức giận đến mức xắn tay áo: "Ức hiếp người quá đáng mà!"

"Chị dâu của em đã truyền chuyện này ra ngoài rồi, chỉ nói là có người nhân lúc em không có ở nhà liền bỏ thuốc chết chó, có ý trộm đồ nhưng lại bị anh em chúng tôi đánh cho thừa sống thiếu chết, cuối cùng liền chạy mất. Bây giờ nhà ai có người bị thương cũng không dám ra ngoài, sợ bị hiểu nhầm ấy mà." Bác cả Địch cười nói: "Sau khi về, em cứ đến hai nhà đó xem thử, làm cách nào cũng phải moi được thứ gì đó, nếu không đợi chúng ổn định sẽ lại quấy phá lung tung."

Mẹ Địch nghe xong liền gật đầu: "Đúng vậy, cái này gọi là gì ấy nhỉ?"

"Binh pháp gọi là, đánh cho chúng tiền mất tật mang!" Bác cả Địch rất thích đọc sách, dù chẳng đi học được mấy năm, nhưng nói năng lại lưu loát thuần thục, đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy, thường xem bản thân giống như anh hùng cái thế trong sách, dù là đã con đàn cháu đống, nhưng nhiệt huyết đó chỉ tăng chứ không giảm.

Hai anh em họ anh một câu em một câu nói chuyện càng lúc càng cao hứng, âm thanh cũng ngày càng to hơn.

Ba người còn lại chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại bật cười.

Thôn cũng không lớn, hiện tại cũng không có việc làm ở ruộng, trong thành công việc cũng không nhiều. Vì vậy, hầu hết mọi người đều ở trong nhà tránh đông, khi đến buổi thời tiết ấm áp và lặng gió thì ra ngoài tán gẫu.

Có chút chuyện nhỏ nhưng cả thôn đều biết, vô cùng náo nhiệt.

Xung quanh một mảnh đen kịt, làm như ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, theo tiếng gió bắc gào thét, nương theo nhánh cây giương nanh múa vuốt.

Bình Luận (0)
Comment