Bọn nhỏ đang ghé vào chiếc bàn què chân ngoài sân nghiêm túc làm bài tập, thấy anh đến thì ngoan ngoãn cười chào hỏi rồi lại tiếp tục vùi đầu chăm chỉ viết.
Phòng Viên cầm lấy phong thư, trực tiếp thoải mái mở ra trước mặt anh, hai người chụm đầu lại xem từng câu từng chữ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã vô cùng ngạc nhiên về phần chữ viết, đều đặn đẹp đẽ như những chiếc trâm hoa nhỏ, bài viết còn có hình thức rõ ràng, giọng điệu trau chuốt, cực kỳ giống phong thái của các thái đẩu* hiện nay, có thể khiến người ta kinh hãi.
(*Thái đẩu: một người rất được tôn trọng hoặc có thành tích xuất sắc và được mọi người ngưỡng mộ.)
"Được lắm." Phòng Viên hài lòng gật đầu, cẩn thận cất thư vào trong túi: "Cậu về chờ tin tốt đi, không đến một tuần sẽ giải quyết xong chuyện này."
Giọng điệu của anh ta rất chắc chắn, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
An Tri Thu rất tò mò, nhưng cũng không hỏi ngay lập tức, có điều xử lý mọi chuyện được đến mức này đã là tốt rồi. Anh không dám tỏ ra quá hy vọng, sợ hy vọng càng nhiều lại càng thất vọng. Người bình thường bọn họ làm sao có thể can thiệp vào những chuyện như trong công xã?
Chỉ với một bản thảo chuyên gia đã giải quyết được? Nghĩ lại cũng không đáng tin cho lắm.
Lúc trở về, anh cầm theo một con thỏ rừng và một con gà rừng Phòng Viên đưa cho, bước chân có chút nặng nề. Nếu không kéo được phó xã trưởng Tiền xuống ngựa, chẳng phải hai anh em bọn họ cũng bị người khác tung hứng sao?
Quá xúc động, hai anh em bọn họ đã coi thường mọi thứ.
Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, biết đâu anh Viên thật sự có thể cho bọn họ một kỳ tích.
Đồ đạc của bốn người họ gần như bị cướp sạch, phải lấy nguyên liệu nấu ăn của Kỳ Vân Lan để làm bữa trưa. Đến chiều, bọn họ tiếp tục xin nghỉ phép với trưởng thôn, đi bộ mười lăm cây số đến thị trấn. Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi dứt khoát mua một chiếc xe đạp và một chiếc đồng hồ phổ thông.
Mặc dù trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị có chăn đệm quần áo thành phẩm, nhưng hai người Nhiếp Nghĩa Xương lại nghĩ đến chăn đệm quần áo An Tri Hạ làm, thực sự vừa đẹp vừa ấm, thế là cũng mặt dày mua vải, len bông.
Hiện tại phiếu hiếm và hữu dụng hơn tiền, người dân nông thôn tự sản xuất buôn bán, cùng lắm là phân phát phiếu nhu yếu phẩm như phiếu thịt, phiếu dầu. Người dân thành phố cũng chỉ miễn cưỡng đảm bảo những nhu cầu tối thiểu, dù trợ cấp của công nhân tốt nhưng mỗi công nhân đều phải nuôi cả một gia đình.
Nhưng Trần Tư Khả và Kỳ Vân Lan đã thu được một số lượng phiếu đáng kể, bị nhầm là đồng bọn của kẻ trộm cũng không có gì là lạ, bây giờ may áo cưới cho người khác*, chỉ cần nghĩ thôi cũng tức đến phát khóc.
(*May áo cưới cho người khác: Chăm chỉ vất vả mà không nhận được gì, lại còn đóng góp cho chuyện tốt của người khác.)
Sau khi tiêu hết số phiếu sắp hết hạn và mua tất cả đồ dùng cần thiết hàng ngày, bốn người hai xe chở đầy đồ, thừa dịp tiệm cơm quốc doanh còn chưa đóng cửa mà đi vào, chuẩn bị ăn uống một bữa xa xỉ.
An Tri Thu muốn trở thành một đầu bếp trong tương lai, lúc này đang nghiêm túc nhìn vào chiếc bảng đen nhỏ treo trên tường. Trên đó ghi thực đơn, toàn là món nhà nấu, nhưng món mặn lại chiếm hony phân nửa, chỉ cần nhìn tên thôi là đám người thiếu chất béo trong bụng đã chảy đầy nước miếng.
Mà anh thì lại nghĩ đến cơm em gái làm, cực kỳ đói bụng.
Bốn người gọi một đĩa thịt kho tàu, một đĩa gà hầm khoai tây, một đĩa bắp cải xào đâm, một đĩa đậu giác chiên, một nồi bánh canh củ cải, mỗi người một bát cơm lớn.
Bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ vùi đầu vào ăn cơm chăm chỉ. Đầu bếp trong các tiệm cơm quốc doanh không tiếc dầu tiếc gia vị, nguyên liệu cũng tươi ngon nên thức ăn tự nhiên thơm nức vừa miệng. Quét sạch bát đĩa xong, bọn họ hài lòng vịn bụng xách đồ đi về.