"Vậy được rồi, sáng mai con đi cùng cha đến đơn vị, đi báo cáo tại trường trung học của nhà máy dệt."
Bùi Đông Cương nhẹ nhàng gật đầu nói: "Nhưng có một điều, con phải học cho tốt, đây là trường trung học của đơn vị.
Nếu con học không tốt, không chỉ làm mất mặt cha và mẹ con trong nhà máy, mà còn làm cho khán giả trên toàn quốc biết rằng cơm mà con ăn đều cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể, chứ trong não thì không có bao nhiêu!"
Địch Quốc Lương nghe xong nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu đồng ý nói: "Cha nói rất đúng, con không thể để mất mặt trước khán giả cả nước được.
Cha con là liệt sĩ, con là con trai của ông, mặc dù chưa đủ tuổi tham gia quân đội để bảo vệ quốc gia, nhưng không nói đến việc học văn hoá không tốt sẽ mất mặt, ngay cả ở trong quân đội cũng chỉ có thể làm người lính bình thường, không có triển vọng lớn, không thể cưới được một người vợ xinh đẹp và thông minh.
Mẹ con nói cha con ngốc nghếch, mẹ cũng ngốc nghếch hết sức!"
Mặt Bùi Đông Cương trở nên tái xanh, đứa nhóc này là con của một liệt sĩ, bây giờ lại gọi anh ta là cha!
Trong lòng anh ta có chút kiêng kị, nhưng lại không thể mở miệng nói gì, chỉ có thể cười giễu nói: "Con mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến việc cưới vợ rồi?
Nếu con vận dụng trí thông minh này vào việc học, còn sợ sẽ học không tốt à?
Kiến thức trung học cũng không quá khó, nhắm mắt cũng có thể nắm vững, nếu ngay cả đạt điểm trung bình mà con cũng không đảm bảo được, thì không đi học cũng chẳng sao, thà trở thành một người học việc sớm có nghề để nuôi thân."
Địch Quốc Lương trừng mắt, có hơi đỏ mặt tía tai, gầm nhẹ nói: "Con phải tham gia quân đội để đền đáp tổ quốc! Cha, tư tưởng giác ngộ của cha quá thấp!"
Bùi Đông Cương tức giận nói: "Được rồi, được rồi, tư tưởng giác ngộ của con cao, vậy thì học giỏi cho cha xem xem!
Đừng chỉ biết khua môi múa mép, nếu lời nói không thể biến thành hành động thì con phải nhận thức được rằng cái tư tưởng chân chính kia của con là thứ thấp kém!"
Địch Quốc Lương nghểnh cổ mà lầm bầm: "Con thông minh đấy thì sao!
Mẹ con từng nói, năm đó, bà ấy là cô gái thông minh và xinh đẹp nhất làng luôn đấy.
Bà ấy là một trong những người học giỏi nhất trong lớp xóa mù chữ, thậm chí còn nhận được phần thưởng cho sự tiến bộ nữa cơ.
Cha yên tâm đi, trước đây là do con chỉ lo rèn luyện cơ thể, mà không chịu chú tâm đến việc học tập.
Bây giờ, sức khỏe của con đã khỏe như bò rồi, đã đến lúc con phải bỏ nhiều tinh lực hơn vào việc học rồi!"
Trên mặt của Trọng Mỹ Hân và Bùi Đông Cương không kiềm được mà nở nụ cười, độ cong của nụ cười rõ ràng đang nói lên rằng cậu ta đang đánh giá năng lực của cậu ta quá cao, chỉ đang nói suông mà thôi.
Địch Quốc Lương có chút thẹn quá hóa giận: "Hai người đừng có cười, những lời con nói đều là sự thật!"
"Được, được, được, đều là sự thật." Trọng Mỹ Hân mỉm cười mà gật đầu, nhưng vẻ mặt của cô ta thể hiện rõ ràng là không tin Địch Quốc Lương.
Địch Quốc Lương như một đứa trẻ cố chấp: "Mọi người không tin đúng không?
Con, không phải là còn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ để nghỉ đông hay sao?
Con đảm bảo rằng tất cả các điểm số của con đều sẽ đạt!"
"Được rồi, con đạt hay là không đạt thì đều là việc của con.
Việc này cũng không phải là việc gì khó, trong lòng tự con hiểu rõ là được." Bùi Đông Cương gật gật đầu, đứng dậy rồi đi vào nhà nằm một lát.
Địch Quốc Lương đập bàn một cái rồi đứng dậy.
Hai người cùng với bát đũa trên bàn sợ đến mức phát run, cố nhịn để không bốc đồng mà co giò bỏ chạy, mặt cứng đờ mà nhìn cậu ta.
Địch Quốc Lương nghiến răng nói: "Con, con không chỉ thi đạt, mà con còn phải thi vào được top 10 của lớp!"
Hai người gật đầu liên tục, sợ cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó không tốt.