Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 999

Chương 999 - Chương 999 -

"Bà nghĩ, như vậy mấy gia đình nhiều người làm việc, ăn cơm chung, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn xích mích, rồi cùng với những anh chị em dâu rể trong nhà cãi nhau hỗn loạn. Như vậy không bằng ban đầu tách nhau ra sớm một chút, mỗi nhà tự ăn cơm.

Mà đúng lúc trong nhà cũng không có tiền xây nhà, mỗi người tự có sinh hoạt riêng của bản thân, nhưng cũng không di chuyển cách xa nhau, nên cũng không xem như là phân nhà."

Đừng nhìn Đan Tư Vi mới bảy tuổi, nhưng cô bé là người xem trung thành từ nhỏ của đài truyền hình Long Đằng, hiểu được rất nhiều việc. Lúc này, cô bé nghiêm trang gật đầu phụ họa nói: "Bà làm rất đúng ạ. Cây lớn chia cành, người lớn phân nhà!"

"Đứa bé lanh lợi." Bà Đinh nhéo nhẹ mũi cô bé, tiếp tục nói: "Bà tranh giành hơn thua cả đời, lại không ngờ sinh ra một đứa bé ngốc, không chỗ nào làm bà bớt lo, đến tiểu học còn chưa học xong.

Cũng chính là cha của Đinh Ny Nhi, không đúng, hiện tại đã là cha của cháu. Hiện tại cũng còn có chút tranh đua, đã hoàn thành xong cấp bậc tiểu học rồi, trở thành người ghi điểm trong thôn.

Còn bác cả, bác hai còn có hai người vợ ngốc của bọn họ, thêm một đứa nhỏ, mỗi ngày đều nghĩ làm sao có thể làm ít một chút, mà lại được lợi hơn một chút.

Nên sau khi cháu về đến nhà, ngàn vạn lần đừng có chạy đến trước mặt bọn họ.

Bọn họ rất bẩn thỉu, trên người toàn là ve chó rận ngứa không thôi.

Trước giờ, bà chưa bao giờ cho bọn họ vào phòng của bà hết!"

Bà Đinh quẹt miệng, trưng ra một bộ dạng cực kỳ ghét bỏ.

Đan Tư Vi có chút không hiểu, thật cẩn thận hỏi: "Bà ơi, bọn họ là con ruột của bà đúng không ạ?"

"Bà còn hy vọng là không phải đây." Bà Đinh lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là bà nuôi nấng cho bọn nó từ nhỏ đến lớn, còn cố gắng cưới vợ cho bọn nó.

Nhưng bây giờ bọn họ sống ra sao đi nữa, bà cũng mặc kệ, chẳng lẽ bà còn phải chăm lo cho bọn họ cả đời nữa hay sao?"

Đan Tư Vi lớn lên trong sự nuông chiều, nên cực kỳ coi trọng tình thân, bác cả, chú, cô, dì với các anh chị em cùng trương lứa ở chung rất tốt, giống như là anh chị em ruột.

Ai có cái gì tốt, đều chia cho cô bé một phần.

Cho nên, cô bé không hiểu được sự đơn độc bất đắc dĩ này.

Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy rối rắm.

"Cháu à, cháu vẫn còn nhỏ, sau này lớn lên rồi cháu sẽ dần hiểu hơn." Bà Đinh cười cười, sờ khuôn mặt nhỏ phúng phính dễ thương của cô bé, tiếp tục nói: "Những người mà không biết nỗ lực cố gắng, những ngày trôi qua đều vĩnh viễn ảm đạm giống nhau. Bọn họ còn muốn trông cậy vào một người già như bà, thì còn có thể trông cậy bao lâu nữa?

Bà tình nguyện ở cái lúc mà bà còn trên nhân gian, để bọn họ hận bà, lại nếm trải đủ đau khổ, chậm rãi hiểu được thế nào là cố gắng, cũng không muốn hao tâm khổ tứ, lao lực tâm sức vì bọn họ để duy trì vài năm an ổn.

Chờ khi bà vừa nhắm mắt buông tay, chờ bọn họ chỉ có thể là những ngày tháng kham khổ bất tận!"

"Mẹ, những điều mẹ dành cho tụi con luôn là điều tốt. Nhưng chỉ là nói ít làm nhiều, chứ nếu không, hai chị dâu cũng không nghĩ mẹ luôn bất công." Mẹ Đinh cũng có chút bất đắc dĩ mà nói.

"Nói cái gì bây giờ? Tất cả đều là một đám ngu dốt, mẹ đã nói rất nhiều lần, nhưng bọn họ chỉ nghĩ là bọn họ đúng thôi.

Mẹ cũng không cần bọn họ quỳ lạy gì hết.

Nhà mẹ có một đứa cháu ngoan là được." Bà Đinh lại móc ra một ít đồ ăn vặt nhét vào tay của Đan Tư Vi.

Đan Tư Vi cười nói: "Bà ơi, cháu nhất định nghe lời của bà dạy! Về sau cháu sẽ hiếu thảo với bà!"

Lần này xe đi khá chậm, dọc đường còn ngừng thêm mấy chục trạm, mỗi lần ngừng thời gian cũng không ngắn, hành khách cũng lên xuống liên tục, nhưng trên xe luôn ở trạng thái kẹt cứng nhồi nhét.

Bình Luận (0)
Comment