Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 39


Diệp Kiều cười rồi nói tiếp:“Máy may không hề rẻ, nếu tôi để cho mọi người dùng miễn phí, chắc hẳn mọi người cũng sẽ thấy lo lắng.

Cho nên tôi đã suy nghĩ qua, tôi sẽ thu phí sử dụng của mọi người, đương nhiên tôi sẽ thu rất ít.

Nghĩa là, mỗi người sử dụng máy may phải trả 2 xu cho một bộ quần áo.”Khi nghe đến việc phải trả phí sử dụng, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, có người vui vẻ, cũng có người tức giận.Chung quy, không phải ai cũng nguyện ý trả phí cho việc sử dụng máy móc.Vốn dĩ, trong mắt bọn họ, đồ thủ công là một ngành nghề mua bán lỗ vốn, một khi trả tiền ra ngoài, cho dù là khấu trừ trực tiếp chưa bao giờ thấy số tiền đó, các cô ấy cũng sẽ cảm thấy mệt.Viên Hiểu Quyên lại lập tức bật cười, trước kia đầu óc của cô ấy có chút ngu ngốc, nhưng từ sau khi lên làm người phụ trách bộ phận quần áo của thôn Hạ Hà, suy nghĩ của cô ấy dần dần thay đổi, cô ấy nhìn thấy được những cơ hội trong đó.“Thì ra là như vậy, quả thật rất đáng giá.


Lúc trước khi chị chưa lấy anh hai Lục Thừa, đã từng nhìn thấy qua người khác dùng, thế mà lại vô cùng tốt, không nghĩ tới lúc này mới được mấy năm, mình lại có thể dùng nó rồi.”Nói xong, Viên Hiểu Quyên yêu cầu mọi người dừng công việc của mình lại và bắt đầu phân chia máy may.Hiện tại xưởng quần áo có tổng cộng 50 nữ công nhân, ngoại trừ cô ấy phụ trách quản lý ra còn có hai người khác phụ trách kiểm tra chất lượng bên ngoài, tổng cộng còn lại 47 người, nhưng Diệp Kiều và Lục Thừa chỉ mua 30 cái máy may, thành ra nhiều người ít máy.Nhưng cảnh tượng tranh giành lại không hề xuất hiện.Tuy rằng mọi người rất háo hức đối với máy may, nhưng sau khi nghe Diệp Kiều nói phải nộp 2 xu tiền phí sử dụng cho một bộ quần áo, rất nhiều người đang còn sôi nổi háo hức bỗng dưng lần lượt rút lui.Một bộ quần áo tổng cộng chỉ có 30 xu, cổ áo 5 xu, tay áo 5 xu, mặt trước mặt sau 10 xu, còn lại phải chia cho Viên Hiểu Quyên và những người khác nữa.Tổng cộng số tiền tới tay cũng không được bao nhiêu, đã vậy lại còn muốn bọn họ phải trả thêm 2 xu sao? Ai lại muốn dùng chứ?“Đúng vậy, mặc dù dùng máy may tốt hơn nhưng chúng tôi không dùng nó đâu.”“Tôi sẽ dùng, cách này thật sự không tồi, nếu mấy người không muốn thuê, tôi sẽ thuê, đến lúc kết toán các người hâm mộ tôi là được.Một đám người sau khi nghe Viện Hiểu Quên nói nếu sử dụng máy may cần phải đóng tiền, ngay lập tức xuất hiện nhiều thanh âm phản đối.Viện Hiểu Quyên nhìn Diệp Kiều đang đứng bên cạnh, thấy cô vẫn bình tĩnh như cũ, lúc này mới trấn định nói: “Dùng máy may để may vá quần áo sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc chúng ta làm thủ công, hơn nữa đường may lại đẹp hơn, tinh tế hơn.

Ai biết dùng máy may thì tiến lên phía trước, trước tiên chúng ta dùng thử xem, cũng để cho mọi người xem thử như thế nào để đánh giá.Trong số nữ công nhân ở đây, người biết dùng máy may không nhiều lắm, hơn nữa rất nhiều người cũng chưa bao giờ nhìn thấy được thứ này.Cuối cùng, có 10 nữ công nhân xung phong đứng ra, trong đó bao gồm cả Viên Hiểu Quyên.Lúc trước khi 30 cái may may này được vận chuyển đến đây, giám đốc Phương của trung tâm thương mại Bắc Thần đã cử thợ lắp ráp đến để điều chỉnh qua, cho nên chỉ cần các cô lấy máy móc ra là có thể sử dụng.Diệp Kiều không biết cách dùng máy may, sau khi hỏi qua mọi người, cô đã quyết định để chị dâu, người giỏi may vá nhất hướng dẫn cách sử dụng máy may.Viên Hiểu Quyên không hề lúng túng, cô ấy bước lên xâu chỉ và bắt đầu công việc.Đương nhiên, khi bắt đầu thử, cô ấy chỉ dùng những miếng vải vụn đã bị cắt ra, chờ sau khi xác định máy may móc không có vấn đề gì, đường may trở nên trơn tru hơn, lúc này cô ấy mới cầm lấy một bộ quần áo bắt đầu may.“Máy may này so với những máy may khác không giống nhau, nó thật sự quá nhanh” Động tác dưới chân của Viên Hiểu Quyên không hề chậm lại, ngón tay không ngừng đẩy lên tấm vải, nụ cười trên mặt không thể nào ngăn được.Nhìn thấy Viên Hiểu Quyên sử dụng thuần thục như vậy, 9 người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuẩn bị tốt máy móc và bắt đầu may.“Máy mới dùng rất tốt”“Đúng vậy, so với máy may của mẹ chồng tôi dùng tốt hơn rất nhiều”Trong số những người đã dùng qua máy may, không phải ai cũng được dùng máy mới, hầu hết đều dùng máy cũ mà linh kiện của máy cũ khẳng định sẽ không hoạt động tốt giống như máy mới được.Nhìn thấy 10 nữ công nhân đang may quần áo, hơn mười phút là có thể may xong phần mình phụ trách, đám người lại một trận xôn xao bàn tán.“Dùng máy may may quần áo quả thật là rất nhanh, không cần phải tự mình xe kim luồn chỉ, chỉ cần giẫm lên nó, mũi kim sẽ tự động di chuyển.”“Tốc độ này thật sự nhanh hơn nhiều so với việc chúng ta tự mình may thủ công.”“Nhưng phải trả tiền nếu chúng ta dùng nó đấy.”Nhìn thấy đám người bàn tán xôn xao, Diệp Kiều cũng không hề nóng giận, chỉ cần một hai ngày sau, những người bây giờ không muốn bỏ tiền thuê máy nhất định sẽ tới thuê.

Về sau nói không chừng còn có người sẽ tự mình mua máy.Nói cho cùng thì công suất của máy may nhanh hơn rất nhiều so với làm thủ công.Cuối cùng, sau khi thử máy xong máy, chỉ có 15 người quyết định thuê máy.Diệp Kiều không hề nóng vội, sau khi nói với chị dâu vài câu liền rời đi, cô muốn đến xưởng thực phẩm xem.Bên này, Lục Thừa sau một phen tìm kiếm cũng đã tìm được mục tiêu của mình tại một cái chuồng bò cũ nát.Chuồng bò này nằm ở một góc phía Tây Bắc xa xôi của thôn Thượng Hà, phía sau là núi rừng rậm rạp, quanh năm không thấy được ánh mặt trời nhìn có chút lạnh lẽo.Chuồng bò rất lớn, nhưng lại rất đơn sơ.Bởi vì do nhu cầu chỗ ở cho con người nên bốn phía được dùng hỗn hợp bùn đất rơm rạ để xây lên một bức tường đất đơn sơ, từ cánh cửa gỗ nhìn vào bên trong thấy được ánh sáng lờ mờ, bên trong chỉ bày một cái bàn gỗ đơn giản cùng một cái giường lớn.Lục Thừa gõ cửa trước khi đi vào, trên chiếc giường gỗ có hai người đang nằm, hơi thở có chút dồn dập, thỉnh thoảng có vài tiếng ho khan.Nhìn thấy Lục Thừa đứng ở cửa một thân quần áo sạch sẽ gọn gàng, người đàn ông trung niên môi có chút trắng bạch, đang nằm trên giường vội vàng cầm lấy mắt kính ở bên cạnh đeo lên.Đôi mắt hơi nheo lại, cố gắng muốn thấy rõ hình dáng của Lục Thừa.“Đồng chí, cậu đến đây có việc gì sao?Hiện tại nhóm người bọn họ chính là “chim sợ cành cong”.


Lúc trước bị người ta đánh chửi đến sợ.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lục Thừa, một người vô cùng xa lạ khó tránh khỏi trong lòng có chút đề phòng.“Xin chào tiên sinh.” Lục Thừa cung kính cúi đầu chào, sau đó mới tự giới thiệu.

“Tôi là con trai thứ ba của Lục gia sống bên cạnh thôn Thượng Hà, tôi tên là Lục Thừa.


Lần này tôi đến đây là muốn thỉnh giáo ngài chút chuyện.”“Không dám, không dám, cậu cứ gọi tên của tôi là được, tôi tên là Hứa Thanh Viễn.” Người đàn ông trung niên, cũng chính là Hứa Thâm Viễn vội vàng xua tay từ chối, bây giờ nghe thấy hai chữ “Tiên sinh” liền cảm thấy lo lắng.

Ông ấy là một giáo sư đại học, hai năm trước được một nhóm học sinh gọi là “Tiên sinh” tiến cử lên trên.Cho nên giờ phút này, nhìn thấy thái độ cung kính cửa Lục Thừa, ông ấy cũng không dám tiếp nhận.Lục Thừa không nhiều lời, đem đồ vật đang cầm trong tay đặt lên bàn.“Tiên sinh, ngài yên tâm, tôi không phải là người của Cách Ủy Hội.

Kỳ thật tôi mới trở về từ phía nam, tôi đến phía nam cũng là vì kiếm tiền.


lần nàyTrong mắt của Hứa Thanh Viễn hiện lên tia kinh ngạc, người trẻ tuổi này dám trắng trợn mà đem việc mình buôn bán nói ra sao? Cậu ấy không sợ bị bắt sao?Nhìn ra sự kinh ngạc của Hứa Thâm Viễn, Lục Thừa liền giải thích.“Có lẽ do ngài ở chuồng bò phía Bắc này quá lâu, nên không nắm bắt được những tin tức từ bên ngoài.

Hiện nay ở phía Nam, đặc biệt là ở Thâm Thành đã tách riêng một khu vực dùng để phát triển nền kinh tế thị trường.

Hiện tại ở Thâm Thành tôi có một cửa hàng điện tử, một bên bán máy ghi âm, một bên phụ trách Thâm Thành đệ nhất điện tử xưởng bán sau phục vụ, tất cả đều rất hợp pháp.”“Vậy thì quá tốt rồi......” Hứa Thanh Viễn khô khan đáp lại một câu, tậm trạng có chút phức tạp, ông vui mừng cho quốc gia, nhưng cũng sợ hãi đây chỉ là sự phồn vinh nhất thời.“Tiên sinh, ở nơi này của các ngài có nước nóng không?”Lục Thừa mang theo một hộp sữa mạch nha, nhìn thấy hai vị tiên sinh ở trên giường đều gầy trơ xương, liền muốn pha cho bọn họ một ly, nhưng anh nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn thấy phích nước nóng nào.Hứa Thanh Viễn cho rằng Lục Thừa muốn uống nước, vội vàng đứng dậy mặc giày: “Ở nơi này của chúng tôi nước nóng đều là được đun bằng bếp lò, bên ngoài hẳn là có…”“Ngài đừng xuống giường, tôi tự mình ra bên ngoài là được” Lục Thừa vội vàng ngăn cản, lập tức xoay người ra khỏi phòng.Cơ sở vật chất ở chuồng bò rất đơn sơ, trừ bỏ căn phòng để cái giường nơi bọn họ đang nằm, dư lại là nơi ở của những con bò và một phòng bếp nhỏ.May mắn, trên bếp lò trong phòng bếp vẫn còn nước ấm, Lục Thừa bỏ thêm một chút củi, đem nước ấm nấu sôi.Trong phòng, Hứa Thanh Viễn nhìn cửa phòng, nhíu chặt chân mày.“Lão Hứa…”Nghe thấy giọng nói yếu ớt bên cạnh của bạn thân, Hứa Thanh Viễn vội vàng cúi xuống tiến đến sát lại gần..

Bình Luận (0)
Comment