Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106 - Một Cái Bao Kiện Cực Lớn! 1

Chương 106 - Một cái bao kiện cực lớn! 1
Nói làm người thì phải biết kiên nhẫn quả không sai, Lâm Ngọc Trúc đi theo phía sau lưng Tống Tiểu Cao thảnh thơi một hai tiếng đồng hồ, lúc sau chàng trai trẻ này rốt cuộc cũng cắt lúa mạch thuận tay hơn nhiều.

Tốc độ cắt lúa mì của Tống Tiểu Cao đã tăng lên.

Lâm Ngọc Trúc đi theo phía sau người Tống Tiểu Cao nhặt lúa mì, sau đó đặt thành một đống rồi bó lại, bó lúa mì cũng cần phải có kỹ thuật, độ dẻo dai của rơm lúa mì có hạn, làm không cẩn thận thì sẽ bị tuột ra, đến lúc đó lại phải bó lại, sau khi Lâm Ngọc Trúc bó được mấy bó thì cô mới nắm giữ được chút bí quyết.

Lăn qua lăn lại như vậy, trên người Lâm Ngọc Trúc cũng đều là rặm lúa mì, quần áo cũng bẩn, bám đầy tro lúa mì.

Ánh nắng mặt trời lúc này lại độc, Lâm Ngọc Trúc phơi nắng đến người đổ mồ hôi, rặm lúa mì lại dính trên da cô, nhưng Lâm Ngọc Trúc cũng chỉ có thể nhịn, không dám tùy tiện lau, cô hiện tại một thân tro lúa mì, càng lau thì sẽ càng nhiều.

Loại cay đắng khổ cực này thật sự là không muốn trải qua thêm lần nữa.

Đợi đến lúc tan tầm sáng sớm, Lâm Ngọc Trúc đã đầy người rặm lúa mì và tro lúa mì.

Trên tóc cô còn vương mấy cây lúa mì nữa...

Lâm Ngọc Trúc đều cho rằng nhà họ Lâm đã quên cô, không nghĩ tới lúc trở về cửa chỗ nhóm thanh niên trí thức ở, Lâm Ngọc Trúc lại nghe được có người gọi tên cô, thanh âm có vài phần quen tai, nhưng cô lại không nhớ ra là ai.

Lâm Ngọc Trúc nhìn về phía phát ra âm thanh thì nhìn thấy một người đàn ông đi xe đạp tới, phía sau còn có bọc lớn, dừng ở cửa, chỗ nhóm thanh niên trí thức ở, Lâm Ngọc Trúc sửng sờ, còn là người quen.

Người này không làm nhân viên bán hàng của cửa hàng lương thực nữa mà chuyển sang làm người đưa thư hả? Ông cụ làm ở bưu điện ấy nghỉ hưu rồi?

“Lâm Ngọc Trúc?” Thẩm Bác Quận thấy Lâm Ngọc Trúc vẫn nhìn chằm chằm anh thì mới lên tiếng hỏi.

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu.

Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc có chút trầm tư, thế nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cho nên Lâm Ngọc Trúc cũng không phát hiện ra sự thay đổi này của anh.

"Bưu kiện phía sau là của cô." Thẩm Bác Quận nói xong thì dỡ xuống cho Lâm Ngọc Trúc.

Sau đó, Thẩm Bác Quận lại hướng về chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức hô: "Chu Nam.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn bưu kiện cực lớn ấy muốn oa một tiếng, mẹ Lâm đây là đem toàn bộ gia sản gửi tới cho cô sao.

Chu Nam đang rửa mặt ở trong sân, nghe có người gọi liền đi ra.

Diện mạo này của Chu Nam khiến Thẩm Bác Quận, người là con trai cũng cả kinh: "Chu Nam?”

Đồng chí Chu Nam gật đầu.

Thẩm Bác Quận đưa cho anh ta một phong thư, sau đó thấy lúc Lâm Ngọc Trúc ôm lấy bưu kiện thì cả người cô đều giống như biến mất trước bọc bưu kiện to đùng ấy, thiếu chút nữa là anh đã nhịn không được mà cười ra tiếng.

Chu Nam cầm phong thư nhìn một chút, là trong nhà gửi tới, cũng không vội vàng mở ra xem, quay đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc có chút gian nan ôm bưu kiện, Chu Nam sửng sốt một chút, thanh âm thanh lãnh nói: "Cần giúp một tay không?”

“Muốn!” Cũng không biết mẹ Lâm gửi cái gì nữa, bưu kiện vừa nặng vừa to, không dễ cầm chút nào.

Nghe giọng của Lâm Ngọc trúc - nữ thanh niên trí thức này, Thẩm Bác Quận nhíu mày, có chút quen tai nhưng anh lại không nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.

Vốn dĩ Thẩm Bác Quận sẽ vội vã mà rời đi, nhưng hiện tại anh lại đứng tại chỗ nhìn nam thanh niên trí thức kia cầm lấy một đầu của bưu kiện, còn nữ thanh niên trí thức thì cầm phần còn lại, sau đó hai người họ cùng nhau đem bưu kiện vào trong.

Bóng lưng nữ thanh niên trí thức này cũng... có một sự quen thuộc không thể giải thích được nha.

Sau khi hai người họ đi vào trong thì Thẩm Bác Quận còn nghe thấy nam thanh niên trí thức kia nói: "Tờ báo kia tôi đã sửa xong rồi, có thời gian thì cô tới lấy."

“Hả? Anh không nói tôi cũng quên rồi, cảm ơn ha!”

Giọng nói này…, Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc trầm tư thật lâu, anh nhất định là đã nghe qua.

Mà Lý Hướng Bắc tan tầm trở về đang muốn đi vào trong phòng, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn người đưa thư một cái, bước chân đều dừng lại, quay đầu lại nhìn kỹ Thẩm Bác Quận, hỏi: "Anh…sao lại đứng ở đây?”

Thẩm Bác Quận hơi gật đầu, không nói thêm gì.

Lý Hướng Bắc dường như lĩnh ngộ được cái gì, cứng rắn thay đổi đề tài: "Đồng chí, có thư của tôi không?”

“Thanh niên trí thức chỉ có thư và bưu kiện của hai vị đồng chí, đều đã nhận rồi."

"Ồ, được rồi. Đồng chí đi đường cẩn thận.”

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, đạp xe rời đi.
Bình Luận (0)
Comment